Sang đến sáng ngày mai, sau khi ăn xong bữa sáng, cả hai liền ngồi lên xe bắt đầu khởi hành đi về phía nhà chính của Lưu Đình Vĩ, nhìn từng cửa hiệu cứ từ từ lướt qua tầm mắt, Bạch An Túc trong lòng bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, hồi hộp không thôi
- Tiểu Túc, sao vậy? Trông sắc mặt em có vẻ không được tốt cho lắm. Bị bệnh rồi?
Lưu Đình Vĩ khi nãy liếc mắt nhìn qua thì thấy khuôn mặt vặn vẹo của người yêu, tưởng nhóc con này không được khỏe cho nên vội vã dò hỏi. Nhưng mà Bạch An Túc cũng không trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ cuối đầu xuống nhỏ giọng đáp lại anh
- Đình Vĩ, nếu như cha mẹ anh không chấp nhận em. Anh sẽ làm thế nào? Sẽ buông tay em hả?
- Anh sẽ đưa em đi trốn, không cho ai chạm đến em cả
Vốn dĩ những chuyện này anh chẳng cần quan tâm. Lưu Đình Vĩ này từ trước đến nay, chỉ cần chuyện gì anh đã quyết thì cho dù trời có sập cũng sẽ chẳng thay đổi được. Huống gì con người này đối với anh như một vần trân bảo cần nâng niu, nếu như bậc thân sinh có cấm cản, thì anh vẫn sẽ tìm cách làm hai người họ chấp nhận. Những lời vừa nói khi này thốt ra mục đích cũng chỉ muốn nhóc con này thả lỏng tâm lí. Nhưng mà thật không ngờ rằng, Bạch An Túc lại tin thật, cái đầu nhỏ cứ lắc lắc phủ nhận
- Không được, anh làm như vậy sẽ mang tội bất hiếu đó. Chúng ta cùng tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-la-khi-gap-em/3112039/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.