Thôi nào, cả ngày hôm nay cậu than chưa đủ sao? Mà sao cậu không tỏ tình thẳng đi, biết đâu sẽ có cơ hội!
Dương Thần vừa gậm ổ bánh mì vừa liếc mắt qua bên cạnh mình nói.
Tuy tâm trạng của Khả Như đã đỡ hơn ban sáng nhưng mà vẻ mặt cũng chẳng có gì gọi là thoải mái.
- Tớ mà tỏ tình với anh ấy có khi anh ấy tống cổ tớ về nhà không chừng!
Khả Như thở dài chán nản, tỏ tình hả? Cô đương nhiên có nghĩ đến rồi! Nhưng mà...với tính cách của tiểu Nam và sự hiểu biết của cô đối với anh thì chắc chắn khi cô tỏ tình xong bản thân sẽ bị từ chối một cách thê thảm. Nghĩ đến đó cô lại cảm thấy bất lực và bực bội, đáng ghét! Ai cần anh ấy coi là em gái chứ?
- Gì chứ? Cậu không thử thì làm sao biết, nghe tớ đi, thử bày tỏ tình cảm với anh ấy xem sao!
Dương Thần không đồng ý với cách nói của Khả Như, tuy cậu không hiểu rõ anh Thừa Nam bằng Khả Như nhưng cậu có thể cảm nhận được, anh ấy đối với Khả Như có một chút tình cảm đặc biệt, nhưng mà...dường như anh ấy cũng không nhận ra, hai con người này...thật là hết nói...
- Tớ....tớ sẽ thử suy nghĩ...
- Hmm cũng được, cậu cứ cho bản thân và anh ấy thêm chút thời gian, lúc đó chắc....
- Cậu chủ!
Bất chợt một giọng nói trầm thấp cắt ngang lời của Dương Thần.
Đó là một chàng trai độ chừng hai mươi mấy tuổi, dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-la-khi-gap-duoc-em/2962734/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.