Sau khi kết hôn, Hạ Hoằng Huân đau lòng khi thấy Mục Khả cực khổ đi sớm vềmuộn, có ý muốn mua một căn nhà gần nơi cô làm việc, nhưng mà Mục Khảcho rằng mua nhà quá lãng phí, huống chi công việc của anh bận rộn nhưvậy cũng không thể ngày ngày về nhà, để cho cô một mình trông coi cănnhà trống không, cô cảm thấy cô đơn, cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.Hạ Hoằng Huân vừa mặc quân trang vừa nói: “Thật nhát gan, nếu sợ thì lấy quân trang của anh treo lên cho em thêm can đảm.”
Mục Khả giúp anh cài lại nút áo, nghiêng đầu nói: “Quân trang uy vũ cũngchỉ là hình thức, có anh ngủ bên cạnh em, em mới có cảm giác chân thực.”
Hạ Hoằng Huân rất hưởng thụ cảm giác được Mục Khả dựa vào, cũng không cốchấp nữa, anh đưa tay lên vuốt ve gương mặt cô, anh nói: “Khổ thân em,vừa khai giảng thấy em ngày ngày dậy sớm đi làm như vậy, trong lòng anhkhó chịu.”
Mục Khả vốn thích ngủ nướng như vậy, vì chiều theo ý anh, từ sau khi kếthôn mỗi ngày chưa tới sáu giờ đã phải rời giường để kịp tuyến xe đi làm. Buổi chiều rõ ràng năm giờ tan tầm, nhưng thường bị giày vò đến bảy giờ rưỡi mới có thể về đến nhà. Công việc của Hạ Hoằng Huân lại quá bậnrộn, không thể ngày ngày đưa đón cô, mỗi lần nghĩ đến sự hy sinh vất vảcủa cô, Hạ Hoằng Huân không nhịn được tự trách mình. Trước kia cứng cổnói với Hách Nghĩa Thành rằng có thể cho cô một mái nhà bình thường,nhưng mái nhà bình thường này thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314216/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.