Làm ầm ĩ một ngày, khi Mục Nham dẫn vợ con đi, Mục Khả lười biếng nằm bẹptrên giường không muốn động đậy nữa. Hạ Hoằng Huân thật vất vả mới dụ dỗ được cô dậy ăn cơm, lại đỡ cô ra ngoài tản bộ một lát, mới phê chuẩncho cô nghỉ ngơi.
“Uống rồi ngủ tiếp, em ngoan ngoãn nghe lời chờ khi nào xuất viện anh dẫn emđến chỗ anh chơi.” Trước khi ngủ, Hạ Hoằng Huân bắt Mục Khả uống sữatươi, hi vọng nâng cao chất lượng giấc ngủ của cô.
“Đây là điều kiện trao đổi kiểu gì thế hả, em cũng đâu có muốn đến đơn vịanh.” Thật ra thì cô rất thích uống sữa tươi, chẳng qua cô chỉ muốn nghe Hạ Hoằng Huân dỗ dành cô thôi.
Hạ Hoằng Huân cau mày: “Em cũng không thích ăn cơm nhưng có thể không ăn sao? Anh ở đó, em không thích cũng phải đi!”
Anh chính là người như vậy, sau khi nằm viện Mục Khả phát hiện Hạ HoằngHuân bá đạo cũng biết dỗ cô ăn những đồ có dinh dưỡng mà bình thường côkhông thích. Cộng thêm tay nghề nấu nướng của Hạ Nhã Ngôn ngay cả HáchNghĩa Thành cũng phải khen không dứt miệng, tật xấu kén ăn của cô cũngđã được bỏ từ lúc nào chẳng hay. Nhưng người đàn ông này rất không biếtcách nói ngọt.
Mục Khả bĩu môi uống hết cốc sữa tươi, Hạ Hoằng Huân đắp kín chăn cho côrồi nằm nói chuyện cùng cô, phải đợi đến khi nào cô ngủ rồi mới trở vềphòng bệnh sát vách.
Mục Khả không muốn xa anh, kéo tay anh, hỏi chuyện ban ngày, “Ông ấy nói gì với anh vậy? Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314176/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.