Cho dù quan hệ của Mục Khả với người nhà như thế nào, chỉ cần Hạ HoằngHuân muốn ở cùng cô, chắc chắn phải gặp mặt người nhà cô, chỉ là vấn đềthời gian sớm hay muộn mà thôi.
Anh biết vết mổ của Mục Khả bị rách là do sau khi tỉnh lại thấy dì của cônên cảm xúc mất khống chế. Hạ Hoằng Huân vốn tưởng rằng trước khi côbình phục, bọn họ sẽ không xuất hiện ở nơi này. Dù sao ngay cả ngườithân với Mục Khả nhất là Mục Thần còn chưa xuất hiện. Anh nghĩ là doHách Nghĩa Thành đã dặn dò, không cho bọn họ tới thăm. Cho nên, khi MụcKhải minh đột nhiên đến, anh có chút ngoài ý muốn.
Hách Nghĩa Thành đối với Hạ Hoằng Huân trước giờ vẫn không thân thiện liềnđứng sang bên, vẫn là thói quen lành lạnh nhàn nhạt, như người ngoàicuộc.
Yên tĩnh trong chớp mắt, Hạ Hoằng Huân đánh vỡ sự im lặng, anh lấy giọngtrầm thấp nói: “Tôi như lúc này cũng không thể cúi chào ngài được rồi.”Mặc dù trên người mặc quần áo bệnh nhân, anh vẫn đứng nghiêm, thân hìnhcao ngất.
Mục Khải Minh lấy ánh mắt dò xét quan sát người trẻ tuổi trước mắt, hiểuđược anh lấy vấn đề ăn mặc bỏ qua xưng hô, trong mắt không che giấu được tán thưởng. Hơi gật đầu một cái, ông ý vị sâu xa nói: “Hạ Hoằng Huân,đoàn 532, con át chủ bài Doanh trưởng doanh trại trinh sát.”
Hạ Hoằng Huân sửa lại: “Doanh trinh sát bọc thép.”
Mục Khải Minh cười nhạt, đổi giọng quan tâm hỏi: “Thắt lưng khôi phục thế nào rồi?”
Vẻ mặt Hạ Hoằng Huân bình tĩnh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314168/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.