Từ nhỏ đến lớn Mục Khả rất ít khi ngã bệnh.
Trong trí nhớ của cô, lần bị bệnh nặng nhất là lúc Hách Xảo Mai qua đời, khiđó cô mới năm tuổi, sốt cao suốt một ngày đêm. Hách Nghĩa Thành lúc đóbị dọa sợ chết khiếp, hoàn toàn không ngủ chăm sóc cô, sợ thân thể nhỏbé của cô không chịu nổi, cứ như vậy đi theo chị gái anh. Từ lúc đó trởđi, Mục Khả chỉ cảm nhẹ cũng phát sốt. Cũng may Hách Nghĩa Thành chămsóc cô rất tốt, trừ khi lên đại học học nội trú không tiện chăm sóc mớikhiến cô có thói quen kén ăn, lại không ăn đúng giờ cho nên cô mới phátsinh thêm bệnh đau bao tử, còn lại thân thể Mục Khả cũng không tệ lắm.
Trải qua lần phẫu thuật này, Mục Khả lại sốt cao. Tả Minh Hoàng nóng lònglập tức báo cho Mục Khải Minh. Mục Khải Minh liền gọi điện đến Sư bộ,giao phó cho bên kia khi nào đối kháng kết thúc lập tức thông báo choHách Nghĩa Thành, sau đó vội vàng chạy tới bệnh viện. Hách Ức Mai cùngvợ chồng Mục Nham chân trước chân sau cũng đến.
Ước chừng sốt suốt một ngày, cho đến hơn mười một giờ khuya, thân thể Mục Khả mới trở lại nhiệt độ bình thường.
Ánh nắng buổi sáng sớm xuyên qua cánh cửa sổ chiếu vào phòng, trong phòngbệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Mục Khả hai mắt nhắm nghiền hơinghiêng nghiêng đầu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cảm thấy có một đôi tayấm áp vuốt nhẹ mái tóc của cô, cảm xúc quen thuộc như mẹ đang dịu dàngan ủi cô. Khóe môi bất giác cong lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314155/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.