Cứ ngỡ là Viên Soái to gan, trong mắt Hạ Hoằng Huân thoáng chốc dâng lênlửa giận, anh tức giận quát: “Ai cho phép cậu chưa nói báo cáo đã đivào?” Quay đầu nhìn rõ người tới là ai, anh buông bàn tay đang ôm bênhông Mục Khả ra, buồn bực day day huyệt thái dương, nói một câu: “Tạisao lại là anh? Chính ủy?”
Nghe thấy vậy, Mục Khả vội vàng lùi lại một bước, ngượng ngùng trốn sau lưng Hạ Hoằng Huân, sau đó lộ ra cái đầu nhỏ, lễ phép nói: “Chính ủy, chàoanh!”
Mặc dù phá vỡ “Chuyện tốt” của vợ chồng son, Ninh An Lỗi vẫn bình tĩnh nhưtrước cười cười, nhìn gương mặt của Mục Khả, anh nói: “Là Mục Khả sao,em có khỏe không? Hoan nghênh em tới đơn vị chúng tôi.” Thấy Hạ HoằngHuân định mở miệng liền nhớ tới lời cần nói, anh nói thẳng: “Đoàn Thượng nghe nói hôm nay bạn gái cậu tới, bảo tôi nói với cậu một tiếng, buổitối anh ta mời ăn cơm. Vừa họp xong đã bỏ chạy không thấy bóng người,tốc độ cơ động khá nhanh.” Vừa nói vừa đi ra ngoài, lúc bước ra đếnngoài cửa còn cười bổ sung một câu: “Tôi cũng không nhìn thấy gì hết,hai người cứ tiếp tục!”
Dù sao cũng dày dạn kinh nghiệm sa trường, trận chiến cỏn con này sao cóthể hù dọa được Doanh trưởng Hạ danh tiếng lừng lại. Hạ Hoằng Huân giơtay lên xoa nhẹ mái tóc của Mục Khả, bước nhanh đuổi theo. Lúc quay lạinhìn thấy Mục Khả chưa hết xấu hổ vẫn buồn cười.
Sau này Mục Khả vẫn còn nhớ như in nụ cười ngày đó, đó là nụ cười ngu ngốc của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314147/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.