Nước mắt chực trào ra, Mục Khả hít sâu liên tục, sau đó khàn giọng nói:“Mười lăm năm rồi, tôi vẫn rất muốn biết khi bà thay thế được mẹ tôi gả cho ba, khi các người đến nghĩa trang gặp mẹ, sẽ mang tâm tình gì.” Hơi ngẩng đầu lên, cố gắng đẩy nước mắt vào trong, Mục Khả tự giễu cười:“Tôi biết, nếu như mà tôi hiểu chuyện thì không nên phản đối ba tái giá, nhưng tôi không hiểu, không hiểu tại sao cố tình lại là bà!”
Kí ức Hách Ức Mai vào cửa năm ấy làm cô đau đã hơn chục năm. Rõ ràng là dì luôn thương yêu cô giống như cậu út, lại chợt trở thành “Mẹ”. Mục Khảnhỏ nhớ mong gương mặt quen thuộc, đưa tay nắm ly thủy tinh đựng nướcnóng ném ra ngoài, trong miệng kêu khóc: “Tôi muốn mẹ, tôi muốn mẹ!”Cũng chính lần đó cô bị nước nóng bỏng cổ tay, cho tới bây giờ vết sẹovẫn còn rất rõ ràng, Hạ Hoằng Huân cũng phát hiện.
“Nhật ký của mẹ sẽ không gạt người, bọn họ rõ ràng rất yêu nhau. Tôi khônghiểu tại sao mẹ tôi mới ra đi chưa lâu, các người, còn có......”Mặc dù tình cảm với Mục Thần cực tốt, nhưng em trai ra sinh vẫn khiếnMục Khả bị đả kích trầm trọng. Nước mắt không thể nén được trượt ra khóe mắt, cô cũng không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống bưng kín mặt.
Trên mặt Hách Ức Mai toàn là nước mắt, bà cố hết sức khống chế tâm tình,khóc nói: “Khả Khả, dì chưa bao giờ muốn thay vị trí của chị trong lòngcon cùng ba con, dì......” Bà muốn nói chỉ là bà yêu Mục Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314141/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.