Lúc Mục Nham đón An Dĩ Nhược về nhà,Đồng Đồng đã muốn nhào ngay vào trong lồng ngực ấm áp của mẹ mà ngủ,không để ý đến tư thế, cái miệng nhỏ nhắn chu lên vô cùng lanh lợi.
Nhẹ chân nhẹ tay cho con trai nằm ổnđịnh, An Dĩ Nhược hỏi: “Không phải nói Khả Khả đã tới sao, đâu rồi?”Không có anh chị em nên An Dĩ Nhược rất thích Mục Khả, cảm thấy cô vẫncòn là đứa trẻ chưa lớn.
“Bị người ta lừa đi.” Mục Nham ôm lấycái eo nhỏ nhắn của An Dĩ Nhược hôn trộm một cái mới giải thích nói:“Cùng đại doanh trưởng Hạ đi nói chuyện yêu đương rồi.”
An Dĩ Nhược có chút bất ngờ, cô xoayngười né tránh cái hôn của Mục Nham, không khỏi có chút nghi ngờ: “HạHoằng Huân? Anh nói Khả Khả, cùng anh ta nói chuyện yêu đương?”
Mục Nham bất mãn nhíu mày, nhanh nhẹn ôm ngang người An Dĩ Nhược quay trở về phòng ngủ, đè cô xuống giường lớn,vừa đưa tay cởi áo khoác, vừa cố ý hôn vào chỗ cổ sợ nhột của vợ.
Tránh không khỏi cái hôn của Mục Nham,An Dĩ Nhược cười khanh khách đưa tay đánh anh: “Được rồi được rồi, đừnglàm rộn nữa, đã muộn thế này Khả Khả còn chưa trở về, anh không lo lắngsao? Anh trai gì mà, không xứng đáng gì cả.” Khuôn mặt Mục Khả trông vẫn giống như trẻ vị thành niên, An Dĩ Nhược vẫn coi cô là đứa bé, giờ nàycòn ra ngoài chơi khiến cô không yên lòng.
Bàn tay to vô phép tắc luồn vào trong áo cô, vuốt ve da thịt mềm mại bên eo, Mục Nham cười gian nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314112/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.