Trưa hôm ấy, tôi thấy mẹ tôi đã khóc rất nhiều và dường như bà hoàn toàn bất lực không biết làm gì. Ba tôi thì không có ở nhà, ông đã đi ra ngoài từ rất lâu, không biết giờ này ông đang ở đâu và làm gì. Đơn ly hôn của hai người nằm ở trên bàn cũng đã được kí tên.
"Tina à... hay là ba mẹ con mình rời khỏi ngôi nhà này nhé" Mẹ tôi nói trong nước mắt.
"Nơi này không dành cho chúng ta nữa rồi con ạ... mẹ nghĩ đã đến lúc ta phải đi rồi." Mẹ tôi khóc nấc lên.
Những gì mẹ tôi vừa nói, tôi đã nghe thấy rất rõ nhưng tôi cũng chỉ biết im lặng thôi vì tôi còn nhỏ, tôi không thể quyết định trong việc này. Một đứa trẻ hiểu chuyện lúc nào cũng phải chịu thiệt thòi. Năm nay tôi chỉ mới 7 tuổi, ở độ tuổi này, những đứa trẻ khác vẫn đang được vui vẻ trong vòng tay của ba mẹ, còn tôi thì đã phải lo nghĩ về cuộc sống sau này của mình.
Tôi ngồi xuống bên cạnh mẹ và ôm lấy bà, hai dòng nước mắt cứ tuôn ra:
"Bây giờ... chúng ta phải đi đâu hả mẹ..."
"Chúng ta sẽ về nhà ông bà ngoại con nhé, nhất định ở đó sẽ tốt hơn cho hai đứa con." Mẹ tôi vừa nói vừa cố gắng vỗ về tôi. Mẹ tôi cứ khóc mãi làm tôi cũng chẳng thể nào ngưng.
Chiều tối hôm ấy, ba tôi về nhà. Người ông lại nồng nặc mùi rượu. Ông nói bằng giọng lè nhè:
"Sao mày còn chưa cút khỏi nơi này đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-hay-vet-thuong/2903783/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.