Thoáng qua đã gần 3 năm kể từ khi tôi về đây, hôm nay là ngày lễ tốt nghiệp của tôi. Hôm nay bầu trời trông rất tuyệt vời, giống như tâm trạng của tôi vậy. Tôi cùng các bạn trong lớp ở bên ngoài chụp ảnh kỉ yếu, Khang bất chợt từ đâu đi đến nắm lấy tay tôi thật chặt, tôi không hiểu gì cả.
"Này, sao cậu lại nắm tay tớ chặt vậy?"
Cậu ấy liền lắc đầu nói:
"Tớ chỉ muốn nắm tay cậu một chút thôi mà."
"Tớ với cậu cùng chụp ảnh nhé."
Bọn tôi đứng chụp ảnh với nhau một lúc lâu, giờ cả hai cũng đã thấm mệt rồi. Chúng tôi lại dắt tay nhau qua ghế đá ngồi nghỉ ngơi một lát.
Cậu ấy ngồi đó với tôi một hồi rồi cất tiếng nói.
"Hai đứa mình, chơi với nhau cũng lâu rồi nhỉ?"
Tôi gật đầu "Ừm, cũng lâu rồi. Gần 7 năm đấy!"
Cậu ấy bỗng nhìn thẳng vào đôi mắt tôi rồi nói.
"Lâu như vậy rồi, cậu có cảm nhận được tình cảm của tớ dành cho cậu không?"
Tôi cảm nhận được rất rõ tình cảm đó nhưng không nghĩ rằng sẽ có một ngày cậu ấy nói với tôi những lời như thế này. Không phải tôi không nhận ra tình cảm của Khang dành cho tôi, mà là tôi cố tình tỏ ra không cảm nhận được.
"Điều đó tớ không biết."
Tôi nói những lời đó với Khang, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt của cậu ấy, tôi không đủ can đảm. Nếu tôi chấp nhận tình cảm của Hoàng Khang, sẽ càng làm cậu ấy đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-hay-vet-thuong/2903773/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.