Chương trước
Chương sau
Lạc Y Sương tỉnh lại, cả cơ thể đều đau nhức không muốn cử động, cô mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là Dương Tử Văn chứ không phải Phương Hạo, chẳng phải lúc đó Phương Hạo là người đưa cô đến bệnh viện sao?
“ Tỉnh rồi? Có muốn ăn gì không anh Tử Văn lấy cho em ăn ” Dương Tử Văn nhìn cô bằng ánh mắt rất dịu dàng, giọng lại nhẹ vô cùng nói với cô.
Lạc Y Sương gật đầu, Dương Tử Văn liền đổ cháo cho cô, đột nhiên Lạc Y Sương lại lên tiếng “ Phương Hạo có đến không? ”.
“ Cậu ta không đến nữa đâu, cậu ta bỏ rơi em rồi? ” Dương Tử Văn giọng nửa thật nửa đùa nói cho Lạc Y Sương.
Lạc Y Sương đơ người đón nhận tô cháo từ tay Dương Tử Văn, cô mới nói tiếp “ Anh đừng đùa nữa, em hỏi thật ”.
“ Em yêu cậu ấy đến vậy sao? Mặc kệ cho vì cậu ấy mà em phải thế này? ” Dương Tử Văn nhìn cô hết sức nghiêm túc, anh muốn xác nhận lại một lần nữa với Lạc Y Sương.
Cô gật đầu, mỉm cười nói “ Em thích anh ấy 10 mấy năm rồi, vẫn là không quên được, hôm anh ấy vì em mà bị tai nạn, hôm anh ấy đến cứu em, giây phúc cuối cùng em nhìn được, là sự đau lòng trong mắt anh ấy, từ đầu đến cuối em chỉ yêu một mình anh ấy ”.
Dương Tử Văn gật đầu, chứng tỏ bản thân đã rõ, anh phải tìm Phương Hạo nói chuyện cho rõ ràng, nếu không hai người này lại ngu ngốc mà bỏ lỡ nhau thêm một lần nữa mất.
Suốt mấy ngày liền Phương Hạo không đến thăm Lạc Y Sương, mặc cho cô có gọi điện ảnh cũng không chịu nhấc máy, nếu có đến anh cũng chỉ đến vào buổi tối, sau đó đứng nhìn cô qua khung cửa sổ nhỏ, anh đứng nhìn rất lâu mới chịu rời đi.
Hôm nay cũng vậy Phương Hạo cũng đến vào buổi tối. Anh đứng nhìn Lạc Y Sương đang quay lưng lại nằm ngủ, anh chỉ muốn vào ôm lấy cô, nhưng lương tâm anh không cho phép anh làm như vậy.
Phương Hạo quay lưng lại rời đi, thì một giọng nói lớn phát ra từ bên trong khiến anh dừng bước.
“ Em biết anh ở ngoài đấy, anh là đang muốn né tránh em sao? ” Giọng Lạc Y Sương ngẹn ngào vang lên.
Nhưng cuối cùng Phương Hạo cũng không quay đầu, anh cố gắng nhấc chân bước tiếp, mặc cho bản thân thật sự rất muốn nhào đến ôm lấy cô, bảo anh thật sự thật sự rất nhớ cô, nhưng cuối cùng lại không thắng nổi lí trí, anh bước đi thẳng không quay đầu lại.
Lạc Y Sương bước chân xuống giường, cô chậm rãi đi về phía cửa, cánh tay run run mở cánh cửa ra, liếc nhìn một cái chẳng còn ai nữa, nước mắt kìm nén từ nãy giờ trực trào tuông xuống, cô thật sự muốn biết lý do tại sao Phương Hạo lại né tránh cô, cô muốn hỏi sao anh lại có thể nhẫn tâm đến thế.
Trình Vy Vy cùng Chu Hạc Hiên đến thấy Y Sương đứng ngây ra đó liền chạy lại chổ cô, Trình Vy Vy lo lắng nói “ Tối rồi cậu không vào trong ở ngoài này làm gì, lạnh đấy, đi vào thôi ”.
“ Cậu có thấy Phương Hạo vừa đi ra không? ” Lạc Y Sương nhìn Vy Vy nhỏ giọng hỏi.
“ Không thấy, mặc kệ anh ta, vào trong thôi, cậu không muốn xuất viện nữa à ” Trình Vy Vy nghe Y Sương nhắc đến Phương Hạo liền bực bội ra mặt.
Anh ta vậy mà không đến đây thăm Lạc Y Sương dù chỉ một lần, cái đồ vô tâm vô tình như cậu ta, thật sự không đáng với bạn cô, cái tên đó đáng ghét chết đi được Trình Vy Vy lên tiếng mắng một cái.
“ Cái thứ vô tâm vô tình như anh ta, cậu đừng để tâm đến nữa ”
Chu Hạc Hiên lúc này không chịu nổi nữa liền lên tiếng nói “ Em đừng nói cậu ấy như thế, cậu ấy không phải như vậy? ”
“ Một loại người như nhau, tất nhiên phải bên rồi ” Trình Vy Vy tức giận nhìn Hạc Hiên mắng.
“ Được, em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, nhưng Sương Nhi anh nói cho em biết Phương Hạo không phải không quan tâm em, cậu ấy có đến chỉ là không dám vào trong, cậu ấy mặc cảm với bản thân rằng không bảo vệ tốt cho em, ở bên cậu ấy em toàn tổn thương, nên cậu ấy mới đẩy em về phía Dương Tử Văn còn cậu ấy sẽ ở lại phía sau, Phương Hạo cậu ấy cũng không muốn né tránh em đâu ” Chu Hạc Hiên lúc này thật sự tức giận, nhìn Trình Vy Vy nói, sau đó liền kể cho Y Sương nghe, đây là lần đầu tiên anh dám bật lại Trình Vy Vy đấy, anh chán ngắc cái cảnh phải nghe người khác nghĩ không tốt về bạn anh rồi.
Lạc Y Sương nghe xong thì cứng đờ người, anh là đang nghĩ cái gì vậy? Cô đâu có trách anh đâu chứ? Sao lại đối xử với cô như vậy? Cô phải tìm anh hỏi rõ, nhất định phải hỏi rõ mọi chuyện, còn Vy Vy nghe xong liền im lặng, đây là lần đầu cô thấy Chu Hạc Hiên giận dữ như vậy, đều là cô hiểu lầm bạn anh ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.