Căn phòng phẩu thuật vẫn chưa được tắt đèn, đã trôi qua mấy tiếng rồi, người ở ngoài cảm giác như hàng ngàn thế kỷ đã trôi qua 
Phương Hạo nhìn chằm chằm vào căn phòng cấp cứu trước mắt, trái tim không ngừng cảm thấy đau đớn. Cuối cùng vị bác sĩ đã bước ra, Phương Hạo đứng bật dậy lại gần ông ấy hỏi lia hỏi lịa 
“ Cô ấy thế nào rồi ” 
“ Xin lỗi! Tim cô ấy ngừng đập rồi ” Vị bác sĩ kia lắc đầu nói 
Câu nói của vị bác sĩ kia vang lên. Mẹ cô nghe xong liền ngất đi ba Lạc đau lòng đưa bà cấp cứu. Ba mẹ anh đứng điếng người không tin vào những gì bác sĩ nói. Con dâu của họ, con dâu tốt của họ 
Phương Hạo liên tục lắc đầu, đầy sợ hãi chạy vào bên trong phòng phẩu thuật. Lạc Y Sương đã được đấp vải trắng chỉ còn mỗi khuôn mặt trắng bệch của cô 
Anh liền ôm chầm lấy cơ thế cô, miệng liên tục nói với cô 
“ Y Sương tỉnh lại! Y Sương tôi sai rồi làm ơn tỉnh lại đi. Em tỉnh lại đi tôi đưa em đi công viên lúc nhỏ ta hay chơi được không? Đưa em đi ăn kem nhé ” 
“ Sương Nhi! Em tỉnh lại đi ” 
Phương Hạo bất lực gục mặt vào lòng bàn tay cô, nước mắt anh rơi rồi, rơi ướt cả bàn tay của cô. Đột nhiên tiếng bíp bíp vang lên, một nữ y tá bất ngờ la lớn 
“ Nhịp tim cô ấy có lại rồi bác sĩ ” Cô ta nói sau đó lau vụt ra ngoài gọi bác sĩ 
Phương Hạo nhìn lên chiếc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-do-von-khong-phai-cua-em/273130/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.