Tôi đếm đến ba, cô chạy càng nhanh càng tốt. Tôi sẽ ở đây cầm chân bọn chúng
- Ái chà, mày nghĩ hai đứa chuột nhắt bọn mày có thể chạy thoát khỏi bọn tao chắc?
Nói rồi cả bọn lao vào cả hai người, với vô vàng vũ khí sắc nhọn trên tay mình. Một tên nào đó đã cứa thật mạnh vào mảng đùi của Vũ Uyên, cô không thể chạy được, vết thương cứ nhói lên từng cơn. Nỗi đau cứ len lỏi trong cơ thể, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống
Tiêu Dương Kì cũng biết có chuyện, anh lo lắng cho Vũ Uyên không biết cô có bị làm sao không?
- Vũ Uyên, cô không sao chứ?
- Hộc...hộc
Đàn em thấy vậy thì một đứa trong đám quát, đồng thời cũng buông con dao trong tay
- Mẹ kiếp, mày thấy mày làm tao tổn thọ chưa? Con hàng này ngon mà mày còn xẻo của nó một miếng thịt, mày...
Chưa kịp nói hết câu, Dương Kì đã đấm vào mặt hắn một cái thật mạnh. Sự tức giận của Dương Kì không phải là một cơn bão nho nhỏ, mà là một thế lực tàn phá khó lường. Với kinh nghiệm học võ và sự tập trung tối đa, cơn giận của anh biến anh thành một thú hoang hung dữ. Ánh mắt nhòe đi, cơ thể săn chắc như một con báo sẵn sàng cắn xé. Khi sự tức giận lan tỏa, mọi chuyện xung quanh như tan nát, những cử chỉ của anh trở nên khắc nghiệt và đầy uy lực.
Từng tên từng tên một lần lượt bị anh đánh cho gục ngã nhưng còn một vài tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-den-tu-gian-don/3576059/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.