Phòng bếp nhỏ của Vũ Uyên và Nhược Châu tràn ngập mùi thơm của cơm nấu. Vũ Uyên với đôi tay điêu luyện, vẫy vùng giã thêm một ít rau thơm, trong khi Nhược Châu ngồi bên cạnh vớt cá ra khỏi nồi canh nhẹ. Món ăn đơn giản nhưng được chuẩn bị với tình cảm, mỗi hành động như là một cách để thể hiện sự quan tâm và chia sẻ của hai người
Nhược Châu nhìn Vũ Uyên với ánh mắt chân thành nhưng cảm thấy không thoải mái. Cô vẫn nhớ rõ hành động hối lỗi cách đây không lâu, khi cô đã phạm lỗi với Vũ Uyên và công ty. Cảm giác lòng đố kỵ vẫn còn ám ảnh cô, khiến cho không khí bếp núc bị nặng nề hơn.
Sau khi các món ăn đã sẵn sàng, họ ngồi lại bên bàn ăn nhỏ. Nhược Châu cảm thấy không thể giữ im lặng nữa. Cô nhấp một ngụm nước, rồi nói một cách chân thành
- Vũ Uyên, em xin lỗi. Em đã làm sai và gây hại cho công ty, cũng như để cho lòng đố kỵ chi phối quyết định của mình. Em cảm thấy rất hối hận
Vũ Uyên không nói gì lúc đầu, cô nhìn Nhược Châu với ánh mắt trầm ngâm. Sau đó, cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, nâng ly nước lên và cúi đầu
- Nhược Châu, chị hiểu. Mẹ của em quan trọng với em và chị cũng không mong muốn em phải đối mặt với những áp lực đó. Đôi khi, chúng ta có thể mắc lỗi, nhưng quan trọng là học hỏi từ đó và không lặp lại nữa
Nhược Châu cảm thấy nhẹ nhõm, cảm nhận được sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-den-tu-gian-don/3576057/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.