Chương trước
Chương sau
Trời chiều trong giấc mơ của Vũ Uyên, cô thấy mình lại trở về những ngày cấp 3. Trường học quen thuộc vẫn nhộn nhịp với tiếng cười nô nức của các bạn học sinh. Vũ Uyên mặc chiếc váy caro nhẹ nhàng, cầm sách vở trong tay, vẻ mặt hồn nhiên và ánh mắt tinh khôi nhưng cũng đầy tò mò

Đồ học sinh của Vũ Uyên gồm chiếc ba lô xanh nước biển, trên đó có đính một chiếc móc khóa hình hoa hướng dương mà cô rất thích. Bên trong ba lô là những quyển vở với các trang được gấp lượn sóng do những nét bút dứt khoát của cô. Bên cạnh đó là chiếc bút chì màu xanh lá cây, làm nổi bật giấy vở trắng tinh khiết.

Trong giấc mơ, khi Vũ Uyên đang nhìn chăm chú vào quyển sách văn học, bỗng một cậu con trai lạ bước đến gần. Cậu ấy có nụ cười dịu dàng, đôi mắt trong veo nhưng sâu thẳm. Anh chàng thổ lộ với Vũ Uyên một điều gì đó, nhưng cô không nhớ rõ từng chi tiết. Cảm giác ấm áp lan tỏa trong giấc mơ, khiến cho Vũ Uyên cảm thấy nhẹ nhàng và hạnh phúc.

Tuy nhiên, mọi chuyện bất ngờ chuyển cảnh. Cậu con trai kia đột ngột biến mất khỏi tầm mắt của Vũ Uyên, chỉ còn lại hình ảnh anh ta đứng đằng sau lưng cô, luôn dõi theo và bảo vệ từ xa. Cảm giác lạ lẫm xen lẫn nỗi nhớ nhung vô hình khiến cho Vũ Uyên cảm thấy xao xuyến và bối rối.

Khi tỉnh dậy, ánh mắt của Vũ Uyên còn vương vấn nỗi buồn và hoài niệm trong dòng nước mắt. Giấc mơ mang đến cho cô một cảm giác thật sự, như một kỷ niệm đẹp nhưng cũng như một điềm báo về những thăng trầm của tuổi trẻ và tình yêu.

Vũ Uyên vẫn nhớ mãi hình ảnh cậu con trai trong giấc mơ ấy, mặc dù không biết điều gì đã xảy ra với anh ta sau đó. Những cảm xúc và kí ức của giấc mơ sẽ còn mãi trong tim cô, như một món quà kỳ diệu của tâm trí và trí tưởng tượng.

Vũ Uyên, trong ánh sáng ban mai nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng nhỏ của mình, đang chuẩn bị cho một ngày làm việc mới. Cô cất tiếng nhạc nhẹ trong phòng, làm ngọt ngào không khí sớm mai. Bài hát cô mở là "Flowers"

Chiếc áo sơ mi màu trắng tinh khiết và một chiếc váy công sở màu xanh navy là sự lựa chọn hoàn hảo cho một ngày làm việc, cẩn thận chải chuốt tóc và trang điểm nhẹ nhàng, mang đầy đủ tài liệu và đồ đạc cá nhân, rồi sau đó tự tin bước ra khỏi nhà

Chiếc túi xách nhỏ được sắp xếp gọn gàng, chứa đựng các vật dụng cần thiết như sổ tay, bút, điện thoại và ví tiền. Vũ Uyên cũng không quên nhấn nhá vào chiếc thẻ ra vào của công ty.

Trong khoảnh khắc này, ánh mắt của Vũ Uyên phản ánh sự sẵn sàng và quyết tâm. Cô ấy chuẩn bị từng chi tiết một, để sẵn sàng đón nhận mọi thử thách và cơ hội mới trong ngày mới.

Hôm qua cô và Tiêu Dương Kì đi ăn xong, cô liền về nhà tắm rửa và hoàn thành cho xong khảo sát xu hướng tiêu dùng khách hàng gần đây. À mà, còn về chuyện virus nữa.

......................

Dương Kì mơ thấy mình trong một cảnh tượng mà anh chưa từng trải qua trong đời thực. Trong giấc mơ ấy, anh thấy mình đang đi theo đuổi Vũ Uyên - một người con gái anh từng gặp ở đâu đó, có nụ cười tươi và ánh mắt sâu thẳm.

Trái tim Dương Kì đập nhanh khi anh nhìn thấy Vũ Uyên, nhưng đồng thời cũng cảm thấy sự đau khổ vì nhận ra rằng đó chỉ là mơ, một thứ không thể nào có thực. Anh cảm thấy cô ấy quá xa, không thể nào đạt được, và sự đơn phương ấy như một lời ngợi ca buồn đối với tình yêu không đáp lại.

Khi Dương Kì tỉnh giấc, anh nhìn quanh căn phòng nhỏ của mình với cảm giác mơ hồ còn vương vấn. Anh chuẩn bị cho một ngày làm việc mới với sự tỉ mỉ và cẩn thận. Anh chọn cho mình một bộ quần áo công sở gồm áo sơ mi màu xanh nhạt và quần tây, thể hiện sự chuyên nghiệp và nghiêm túc trong công việc. Anh sắp xếp đầy đủ các vật dụng cần thiết vào chiếc cặp xách, bao gồm laptop, sổ tay và bút viết.

Dương Kì cảm thấy mình trưởng thành hơn sau giấc mơ đầy cảm xúc đó. Anh nhận ra rằng cuộc sống không phải luôn là những ước mơ và cảm xúc vui buồn phức tạp, mà còn là những nỗ lực thực tế để đạt được những mục tiêu và ước mơ của chính mình. Với sự quyết tâm và chuẩn bị chu đáo, Dương Kì sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách và cơ hội trong ngày hôm nay.

- Con dậy rồi, ăn một chút gì đó đi rồi đi làm

Khi ánh nắng len lỏi qua cửa sổ, bà mẹ xuất hiện với một tô bánh mì nóng hổi và một ly sữa cho con trai. Bà nhẹ nhàng đặt bữa sáng trước mặt Dương Kì và ngồi bên cạnh, dành cho anh chàng một cái nhìn đầy tình cảm và quan tâm.

Cảm ơn mẹ

- Bốn chân trời mênh mông, con ạ

bà mẹ nói với giọng điệu ấm áp của người mẹ.

- Con phải biết cách tự lựa chọn những điều tốt nhất cho bản thân. Đây là bữa sáng của con, nhớ ăn đầy đủ đấy

Dương Kì nhấp một ngụm sữa một cách nhẹ nhàng, vừa vặn với sự quan tâm của bà mẹ

Cảm ơn mẹ

anh trả lời, nở nụ cười hạnh phúc

Bà mẹ tiếp tục, mặc dù ánh mắt của bà vẫn nhẹ nhàng, nhưng lời dặn dò có chút hối thúc:

- Con đang làm việc rất chăm chỉ, nhưng mẹ thấy con cũng nên dành thời gian để tìm hiểu bạn gái. Cuộc sống không chỉ có công việc, mà còn cần có người bạn đồng hành, nhớ nhé

Dương Kì cảm thấy những lời của mẹ như một lời nhắc nhở về cảm xúc và mối quan hệ trong cuộc sống. Anh biết rằng mẹ luôn muốn điều tốt đẹp nhất cho mình, và dưới ánh nắng sớm mai, cuối cùng Tiêu Dương Kì cũng đồng ý với lời thỉnh cầu đơn giản của bà

"Lạ nhỉ? Bình thường chẳng từ chối và cáu quát. Hôm nay lạ thế, mà thôi kệ"



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.