Chút cố kị trong lòng khiến Hà Đông Quân không được tự nhiên, tay trái khẽ nâng lên chạm vào vai Lã Tuệ An lay nhẹ, với mục đích kiểm tra xem cô ta có còn tỉnh táo để tự đi ra xe hay không?
Về phần Lã Tuệ An không rõ cô ta say thật hay giả bộ? Mặc cho Hà Đông Quân gọi thế nào đi chăng nữa cũng không mảy may đáp lại đến một lời.
Nhưng cơ thể lại khác, cô ta giống như không có xương, mềm nhũn trong lòng Hà Đông Quân.
Sau vài lần cố gắng lay động Lã Tuệ An, cuối cùng Hà Đông Quân cũng tìm được lý do bao biện cho những hành động tiếp theo của bản thân.
Anh tay dịch chuyển cơ thể, một tay đưa qua ôm lấy vòng eo thon gọn của Lã Tuệ An, tay còn lại luồn xuống dưới đùi cô ta, sau đó từ từ đứng dậy, bỏ lại sau lưng những thanh âm tà mị khiến người nghe rơi vào trầm luân, bồng người phụ nữ ỷ lại vào mình rời khỏi quán bar.
Hà Đông Quân trước đó đã từng đưa Lã Tuệ An về nhà, cho nên sau khi cố định cô ta trên ghế phụ liền không làm phiền đến giấc ngủ của cô ta nữa, một mạch lái xe đến dưới căn hộ chung cư nơi cô ta đang ở.
Anh ta nghiêng đầu nhìn gương mặt đã bị mái tóc dài bao phủ phân nửa của người bên cạnh, rồi lại ngước mắt lên trời nhìn bầu trời đêm vì thiếu vắng ánh sao mà trở nên mù mịt, những ghét bỏ lúc trước dành cho Lã Tuệ An dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-dau-chi-minh-em-vun-dap/2921385/chuong-30.html