"Cô..."
Bà Tuyết Mai bị chất vấn ngược lại, tức giận đến mức cả người run run, vung tay lên muốn cho Thư Ý một cái bạt tai.
Thư Ý nhìn bàn tay bà Tuyết Mai trên không trung lạnh mặt: "Con nói sai chỗ nào sao? Trong lòng mẹ nghĩ gì con đều biết cả, chẳng qua không muốn vạch trần mà thôi."
Bà Tuyết Mai nghe xong càng thêm giận dữ, đôi mắt co rúm lại gào to:
"Cái thứ vô giáo dục, sớm biết cô mất dạy thế này đừng hòng bước được chân vào cửa nhà tôi."
Thư Ý cười lạnh: "Con cũng vậy." Vô cùng hối hận vì lựa chọn lúc đó của mình, nôn nóng gả đi mà không màng đến những chuyện khác.
Một câu "Con cũng vậy" của Thư Ý khiến chút do dự trong bà Tuyết Mai tan biến, bàn tay trên không trung nãy giờ vẫn bất động mạnh mẽ giáng xuống.
Thư Ý của hôm nay đã khác trước đây rất nhiều, cô đâu còn là người con dâu hiền lành, nhẫn nhịn không dám phản kháng năm nào nữa mà để mặc bà ta làm tổn thương mình.
Cô đưa tay lên định bắt lấy cổ tay bà ta, nhưng thoáng cái tầm mắt đã bị thân ảnh to cao che khuất.
Trong lúc Thư Ý còn thất thần không rõ người ra tay giúp đỡ mình là ai? Giọng nói chua ngoa của bà Tuyết Mai đã sang sảng bên tai: "Buông ra."
Người kia nhìn bà Tuyết Mai trong giây lát, sau đó thực sự nghe lời buông tay bà ta ra.
Thư Ý lúc này mới nhìn rõ gương mặt người đó, dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-dau-chi-minh-em-vun-dap/2921372/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.