Mấy ngày sau, vào một ngày chủ nhật đẹp trời Thư Ý đang phơi quần áo thì nhận được cuộc gọi của bố Trần. Nghe ông bảo còn vài phút nữa sẽ tới chỗ cô ở, liền nhanh chóng ngừng lại công việc trên tay, xuống dưới sân đón.
Chân Thư Ý vừa chạm sảnh tầng một thì cũng là lúc xe bố Trần tới nơi, có lẽ cuộc nói chuyện đêm ba mươi tết đã kéo hai bố con cô tới gần nhau hơn, cô không còn kiêng dè trước ông nữa mà giống như đứa trẻ reo mừng chạy lại gần ôm cánh tay bố: "Bố lên đây vì chuyện công ty hay việc khác ạ."
Bố Trần cười hiền từ: "Bố lên đây tham dự tiệc kỷ niệm ngày cưới của một người bạn, tiện ghé qua thăm con."
Thư Ý đưa bố Trần vào thang máy, sau khi nhấn số tầng cô nói:
"Vậy trưa bố ở đây ăn cơm với con nhé!"
Trần Quân Khải gật đầu đồng ý, rồi nhớ đến người nào đó vỗ nhẹ tay con gái dặn dò: "Nam Thành cũng ở chỗ này phải không? Con gọi nó xuống uống rượu cùng bố."
"Dạ." Bố Trần đã nói vậy rồi Thư Ý không thể không nghe theo, ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng lại thầm cầu cho Trịnh Nam Thành có việc bận.
Nhưng ông trời đâu muốn cô được như ý, vừa gọi điện cho Trịnh Nam Thành mời cơm, anh ta không chậm trễ nhận lời, chưa đầy hai phút sau đã cùng bố Trần ở phòng khách nhà cô nói chuyện rôm rả.
Thư Ý bưng đĩa hoa quả đặt xuống trước mặt hai người:
"Bố cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-dau-chi-minh-em-vun-dap/2921365/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.