Editor: YuuBầu trời phủ đầy mây đen, như thể nó có thể đổ ập cơn mưa xuống bất cứ lúc nào.
Khương Hoan Du ngồi ở trong xe, cầm tay lái, trong lòng quả thật có chút không vui. Cô có thể nhìn ra được, Từ Uyển Khanh không thích mình lắm. Khương Hoan Du có chút lo lắng, nếu Từ Uyển Khanh không thích cô thật, vậy điều đó có ảnh hưởng đến Dư Thâm Lam không?
Dư Thâm Lam sẽ một mực kiên trì đối với cô chứ?
Khương Hoan Du cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều rồi, cô nên tin tưởng vào tình cảm của Dư Thâm Lam.
Rốt cuộc, sự khó chịu suốt bốn năm qua cô vẫn có thể chịu đựng được.
Thời gian không còn sớm nữa, Khương Hoan Du cũng khởi động xe chuẩn bị rời đi. Khi cô định quay đầu lại, cô nhìn thấy Dư Thâm Lam đột nhiên xuất hiện trong gương chiếu hậu.
Khương Hoan Du lập tức dừng xe lại, có hơi chút trì độn. Sau đó, cô lập tức tháo dây an toàn ra, rời khỏi xe, chạy về phía Dư Thâm Lam đang đứng ở phía sau xe. Dư Thâm Lam nhìn cô chạy về phía mình, liền đứng tại chỗ, dang rộng cánh tay ra chào đón cô.
Khương Hoan Du chạy tới trước mặt Dư Thâm Lam, nhưng không ôm cậu. Cô thu lại nét mặt mình, cố ý nghiêm túc hỏi: “Tại sao anh không ở nhà nghỉ ngơi mà lại ra ngoài làm gì?”
“Em muốn đi, tại sao anh có thể không đến gặp em chứ.” Cánh tay Dư Thâm Lam vẫn dang ra, duy trì động tác vừa rồi, hơi nũng nịu nói: “Cánh tay đau quá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-xanh-lam/526484/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.