Editor: YuuKhương Hoan Du chạy vào trong phòng bếp cấp cứu món sườn heo chua ngọt của mình, nhưng đáy nồi đã bị cháy đen sì.
Căn phòng đầy mùi khói.
Khương Hoan Du khóc không ra nước mắt. Chỉ là hâm nóng lại thức ăn thôi mà, sao lại thành ra như vậy chứ? Chẳng lẽ cô sinh ra chỉ để trở thành cái đồ phá hoại trong phòng bếp thôi sao?
Khương Hoan Du chán nản cầm cái nồi cháy đen trên tay. Dư Thâm Lam đi tới từ phía sau cô, cầm lấy cái nồi cháy trong tay cô, nói: “Chị, để em làm cho.”
“Không cần, tôi có thể.” Khương Hoan Du tỏ ra mạnh mẽ, dù gì cũng chỉ là rửa nồi thôi mà, cô không phải là không làm được.
Dư Thâm Lam đứng đó mỉm cười nhìn Khương Hoan Du. Khương Hoan Du xấu hổ vì nụ cười của cậu, chỉ vào cậu, nói: “Cậu…Cậu…Tại sao cậu vào đây, tôi chưa nói là để cậu vào mà.”
Dư Thâm Lam chỉ vào cửa, nói: “Chị để cửa mở, không phải ý muốn nói mời em vào sao?”
“…Cậu nghĩ nhiều rồi, ý tôi không phải như vậy.”
“Chị, chị thật sự đang tức giận sao?”
“La thật, tôi việc gì phải tức giận chứ. Ai giúp cậu lau mồ hôi thì liên quan gì đến tôi.”
Khương Hoan Du không muốn nhắc tới chuyện lúc buổi trưa, nhưng không ngờ lại buột miệng nói ra. Dư Thâm Lam nhân cơ hội, hỏi: “Chị, chị còn không thừa nhận là mình đang giận sao?”
“Tôi…” Khương Hoan Du mím môi, vẫn không chịu thừa nhận: “Dù sao tôi cũng không giận.”
“Vậy… Chị ghen tỵ sao?”
Bị nói trúng tâm tư khiến Khương Hoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-xanh-lam/526468/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.