Chương trước
Chương sau
1.
Trợ lý nhỏ thấy cái gì đều nghĩ bậy được.
“Cái gì” ở đây bao gồm gậy gộc, mấy thứ hình cầu, dây thừng các loại, còn có cả cà tím, chuối, nho, dâu tây, thịt viên Tứ Hỉ.
Nhưng gần đây trợ lý nhỏ đã ngán ngẩm mấy thứ này, bởi vì cô đã phát hiện ra đối tượng mới để nghĩ bậy còn tốt hơn.
2.
Đèn chớp nhấp nháy, tiếng chụp ảnh vang lên liên tục. Nhiếp ảnh gia vui sướng nói: “A Nam, biểu cảm hư hỏng chút, hãy dùng biểu cảm của cậu để quyến rũ fan, dùng ánh mắt của cậu nói với fan: Cậu rất thèm khát, cậu muốn phụ nữ.”
Trên màn hình máy ảnh là thân thể người đàn ông ẩn hiện sau lớp sơ mi trắng. Người mẫu nam anh tuấn mím chặt môi, hơi ngẩng đầu để lộ trái khế gợi cảm. Ngón tay mơn trớn bụng, ngực, mỗi một động tác đều tản ra hơi thở lạnh lùng cấm dục.
Trong góc khuất nhỏ, trợ lý nhỏ bốn mắt trông có vẻ ngoan ngoãn đang lén lấy di động liên tiếp chụp trộm.
Tấm nào cũng tập trung vào phần hông của người mẫu, phần hông, phần hông, đều là phần hông.
Màn hình bất ngờ hơi chếch lên, chụp phải cổ của người mẫu nam khi anh nuốt nước miếng. Trợ lý nhỏ vô thức nuốt nước miếng theo, tiếp tục tiếp tục vô thức hướng màn hình lên trên một chút nữa, chụp phải đôi mắt thâm trầm âm u đang nhìn về phía cô.
Trợ lý nhỏ sợ đến mức đánh rơi di động xuống đất, văng cả pin ra ngoài.
“Tan! Làm! Đừng! Đi!”
Trông người mẫu nam không có vẻ gì là đang tức giận, khóe môi thậm chí còn hơi nhếch lên. Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, vừa tiếp tục chụp ảnh vừa dùng khẩu hình miệng nói bốn chữ nào với cô.
3.
Trợ lý nhỏ cảm thấy cực kỳ tội lỗi.
Người mẫu nam chụp ảnh xong, thay áo sơ mi trắng ra rồi đến trước mặt cô. Trợ lý nhỏ có thể ngửi thấy mùi nước hoa hàng hiệu trên người anh khi anh đứng sát cô.
Trợ lý nhỏ vốn định thành khẩn xin lỗi người mẫu nam, nhưng lời đến cửa miệng, do cô quá lo lắng khi thấy người mẫu nam đi đến trước mặt mình nên phát ra tiếng liền biến thành: “Vẫn là lúc anh mặc cái áo sơ mi trắng kia trông đẹp hơn, lúc giơ tay lên có khi còn lộ cả rốn.”
Người mẫu nam nhướng mày: “Hử?”
Trợ lý nhỏ vừa tự bạt tai mình một cái muốn lệch cả mặt vừa rối rít: “Thật xin lỗi, em thật bỉ ổi!”
Người mẫu nam: “Ặc.”
Trợ lý nhỏ lấy tay chỉnh mắt kính suýt rơi xuống, vừa lén nhìn người mẫu nam vừa trộm nghĩ, anh cười rộ lên trông thật đẹp.
Người mẫu nam tựa hồ đang nghĩ ngợi gì đó, vươn ngón tay ra, khẽ gõ môi, sau đó mỉm cười với trợ lý nhỏ.
“Thích anh mặc áo sơ mi trắng à?”
Không đợi trợ lý nhỏ trả lời, người mẫu nam đã kéo tay cô đặt lên ngực mình. Giọng nói khàn khàn gợi cảm khiến trợ lý nhỏ thấy bổ não bằng cả trăm bộ AV cộng lại.
“Nếu như anh không mặc gì luôn thì sao? Có muốn nhìn không?”
4.
Studio.
Người mẫu nam mặc lại cái áo sơ mi trắng lúc nãy, lại còn mở hai khuy áo trên cùng ra, lộ ra cơ ngực đẹp đẽ.
Trợ lý nhỏ cầm điện thoại lắp bắp: “Thật thật thật thật thật thật sự có thể chứ?”
Người mẫu nam chậm rãi giơ tay lên, luồn vào trong áo, mở áo lộ ra một khoảng ngực trái.
“Vậy đủ chưa?”
“Đủ đủ đủ đủ đủ rồi…”
Trợ lý nhỏ hít sâu một hơi, đứng quỳ ngồi nằm dùng đủ mọi tư thế để chụp hình.
Người mẫu nam nhìn chằm chằm cô, khóe môi hơi cong, cúi đầu lấy ngón tay cái vân vê đầu ti.
Trợ lý nhỏ: “………….”
Người mẫu nam cười với cô, đôi mắt đen nhánh như có sóng ngầm mãnh liệt.
“Không chụp tiếp sao?”
Trợ lý nhỏ lập tức cảm thấy mình vẫn còn quá xanh non.
Như chuyện hôm nay chẳng hạn, tựa như đột nhiên có miếng bánh béo bở từ trên trời rớt xuống đè cô thành ngốc luôn không kịp phản ứng gì.
Cô chậm chạp hẳn.
“Thật sự không tiếp tục?”
Người mẫu nam khẽ nắn vuốt đầu ti, hỏi lại.
“Tiếp tục!”
Cổ họng người mẫu nam phát ra tiếng cười nhẹ.
Trợ lý nhỏ bỗng nhiên cảm thấy, chuyện nhỏ như này, tốt nhất nên hoãn lại đến khi nào rảnh thì làm tiếp vậy.
5.
Khi trợ lý nhỏ và người mẫu nam ra khỏi cao ốc, trời đã tối.
Trợ lý nhỏ cầm do điện thoại chụp choẹt nãy giờ mà nóng cả lên, cảm thấy tay nặng trĩu.
“Không hiểu sao… Em cảm thấy chuyện chúng ta làm cứ sai sai.”
Người mẫu nam hừ một tiếng: “Sai chỗ nào?”
Trợ lý nhỏ rối rắm: “Hình như chỗ nào cũng sai.”
Người mẫu nam đứng lại, cười cười như không: “Có phải anh thấy anh giống trai bao, còn em như khách làng chơi bao anh?”
Trợ lý nhỏ: “Hình như là thế…”
Người mẫu nam cúi xuống, tựa sát mặt vào mặt trợ lý nhỏ, khiến cô sợ tới mức kêu “Á!” một tiếng.
Người mẫu nam: “…”
Người mẫu nam nghiêm túc nói: “Em còn chưa thanh toán thì sao có thể tính là em bao anh?”
Trợ lý nhỏ phút chốc tỉnh ngộ, tựa như hiểu ra điều gì.
6.
Nghỉ giải lao giữa buổi quay, trợ lý nhỏ len lén đưa một chiếc phong bì cho Người mẫu nam.
Người mẫu nam nhận lấy, mở ra: “Tiền bao nuôi?”
Trợ lý nhỏ: “…”
Cô ấp úng nói: “Sao anh nói gì chối tai vậy… Em thấy anh làm mẫu ảnh cho nơi nào cũng thu tiền, em chỉ không muốn chiếm lợi từ anh thôi.”
Người mẫu nam quơ quơ phong bì: “Hiểu rồi, đây là tiền em cảm tạ anh để em chụp ảnh sao?”
Trợ lý nhỏ ra sức gật đầu.
Người mẫu nam cúi đầu cười.
“Vậy mà còn nói không phải tiền bao nuôi à?”
Trợ lý nhỏ: “…”
7.
Rốt cuộc người mẫu nam vẫn nhận lấy tiền bao nuôi trợ lý nhỏ đưa cho anh.
Tuy rằng trợ lý nhỏ kiên quyết không thừa nhận đó là tiền bao nuôi.
Sau khi buổi chụp ảnh kết thúc, hai người ở lại studio.
Người mẫu nam vẫn đang mặc bộ đồ lúc nãy chụp ảnh, sau đó anh chỉ chỉ lên giá áo đang treo các loại quần áo lộ ngực: “Tùy em chọn.”
Trợ lý nhỏ mắt không thèm liếc chỉ luôn cái áo sơ mi trắng sau lưng người mẫu nam, đôi mắt sau cặp kính cận sáng lên.
Người mẫu nam: “Ặc.”
Trợ lý nhỏ ngẩng đầu lên: “Anh cười gì đó?”
Người mẫu nam nhìn cô: “Không không không, em thuần khiết đáng yêu như vậy sao anh dám cười em?”
8.
Trợ lý nhỏ bỗng thấy tim mình đập thình thịch.
Khi ông chủ coi cô như cún, đồng nghiệp bảo cô như thuốc tráng dương, bạn bè gọi cô là dầu gió Ấn Độ thì người mẫu nam lại cho rằng cô tươi mát thoát tục như đóa sen trắng.
Lúc này người mẫu nam trông càng lung linh trong mắt trợ lý nhỏ.
Tuy lúc người mẫu nam quay quảng cáo luôn tỏ thần thái quyến rũ người khác, sau khi quay còn chủ động cởi quần áo trước mặt cô.
Nhưng trợ lý nhỏ biết, nội tâm người mẫu nam tiên sinh chắc chắn chỉ như bé trai.
9.
Trước khi quay phim hôm nay, trợ lý nhỏ mua cho người mẫu nam một hũ sữa bò.
Người mẫu nam đang trang điểm, nhắm mắt không phát hiện cô.
Người đại diện ngồi cạnh chơi điện thoại, nhìn cô một cái.
Mắt trợ lý nhỏ vẫn dán chặt lấy người mẫu nam: “…”
Người đại diện nhìn cô nhíu mày: “?”
Trợ lý nhỏ nhìn người mẫu nam, mặt đỏ lên.
Người đại diện: “……..???”
Người mẫu nam mở mắt ra, thấy trợ lý nhỏ đang đứng bên cạnh ngẩn người trong gương trang điểm.
Anh nhướng mày, cong môi cười.
Trợ lý nhỏ: “!!!!!!!”
Trợ lý nhỏ dúi hộp sữa vào tay người đại diện rồi tháo chạy.
Người mẫu nam: “Chậc.”
Người đại diện: “??????????”
10.
Hôm nay là lần thứ ba người mẫu nam giữ trợ lý nhỏ lại để chụp ảnh.
Anh nằm dưới đất, cởi áo sơ mi ra, môi nhếch lên, tay đặt bên hông, mặt trông cực kì gợi đòn.
Tiểu trợ lý hơi xấu hổ: “Anh…”
Người mẫu nam nghiêng đầu  nhìn cô, khàn giọng nói: “Gì?”
Trợ lý nhỏ chỉ thứ người mẫu nam đang cầm trên tay: “Anh có thể bỏ… hộp sữa ra chỗ khác không?”
Người mẫu nam “à” một cái, giơ cao hộp sữa lên ngắm nghía, sau đó cười với trợ lý nhỏ.
“Không.”
Nói xong lại còn để hộp sữa lên đũng quần.
Trợ lý nhỏ: “……………”.
Người mẫu nam mỉm cười: “Em mua sữa cho anh không phải làm đạo cụ chụp ảnh sao? Anh dùng sai?”
Trợ lý nhỏ thầm thì: “Mua để anh uống mà…”
Người mẫu nam coi như không nghe thấy: “Muốn chọc một lỗ trên hộp, đổ sữa khắp người anh?”
Trợ lý nhỏ: “Mua để anh uống mà…”
Người mẫu nam “à” một cái, ra vẻ bị cưỡng ép: “Thôi được rồi, vậy đổ từ mặt đến ngực anh đi.”
Trợ lý nhỏ rốt cuộc hết nhịn nữa: “Đổ cái đầu anh, sữa không phải để uống sao? Anh sao lại bậy bạ quá vậy?”
11.
Người mẫu nam chậm rãi uống sữa bò, trợ lý nhỏ ngồi cạnh anh mắt sáng rỡ lướt điện thoại xem ảnh chụp được hôm nay.
Người mẫu nam uống xong, thong thả ném hộp sữa vào thùng rác, sau đó chép miệng.
“Uống dở ẹt.”
Trợ lý nhỏ: “Gì? Dở ẹt mà anh còn uống hết?”
Người mẫu nam lấy ngón tay, vừa nhìn trợ lý nhỏ vừa mân mê môi mình, cười.
“Do em mua mà, ai bảo em bao nuôi anh chứ?”
Trợ lý nhỏ: “…”
12.
Trợ lý nhỏ không kiềm được giải thích: “Không phải bao nuôi.”
Người mẫu nam: “Ừ.”
Trợ lý nhỏ tiếp tục rối rắm: “Mua sữa cho anh cũng đâu phải bắt anh uống bằng được, chỉ là em thấy anh mỗi ngày phải làm việc từ sớm, bữa sáng cũng chẳng kịp ăn, thân thể làm sao chịu nổi…”
Người mẫu nam thoáng liếc nhìn trợ lý nhỏ, nhếch môi: “Ừ, rồi sao nữa?”
Trợ lý nhỏ: “Làm gì còn có sau đó, anh tốt với em thế này, biết em biến thái như vậy còn để em chụp hình, thỏa mãn dục vọng rình coi của em. Người tốt như anh thì em phải đối đãi thật tốt là đúng rồi.”
Người mẫu nam: “Ừ, nói tiếp đi.”
Trợ lý nhỏ do dự: “……Tiếp, còn gì nữa mà tiếp… Em rất cảm ơn anh không trách em biến thái.”
Người mẫu nam cúi đầu cười, tiếng cười thuần như vang đỏ.
“Đừng ngại.” Anh thản nhiên bổ sung: “Vì theo cách nói của em, thì có lẽ anh cũng biến thái.”
Trợ lý nhỏ: “!!!???”
~ HẾT CHƯƠNG 1 ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.