Chuyện tình cấp một của tôi và Phúc vẫn êm đềm trôi qua từng ngày. Tôi bạo miệng gọi là chuyện tình vậy thôi, chứ thực ra vẫn chỉ là những lần cho nhau kẹo, cùng đứng ở cổng trường chờ mẹ đến đón. Sau này khi mẹ không chở tôi đi học nữa, mà để tôi đi bộ cùng đám bạn gần nhà thì hai đứa cũng chẳng có cơ hội cùng đợi ở cổng trường nữa.
Vì đám bạn của tôi không thích chơi với con trai. Chúng nó bảo là con gái mà ở gần con trai là có em bé đó. Tôi chỉ thầm thở dài khi nghe chúng nó nói điều đó. Tôi thì chẳng ngại gì, nhưng dần dần thì Phúc ngại. Mỗi lần tôi đi học và về nhà cùng đám bạn gái là Phúc đều đi về trước hoặc về sau cùng. Tôi phát hiện ra là Phúc tránh mặt tôi, chắc là vì nó ngại đám bạn của tôi. Đó chính là giai đoạn trầm lắng trong cuộc tình dài.. ba năm của chúng tôi.
Năm đó chúng tôi vừa vào lớp bốn. Một đứa con gái chín tuổi giống như đã biết hết tất cả mọi thứ trên đời, còn một đứa con trai chín tuổi thì.. mãi mãi vẫn chỉ là thằng ngốc. Tôi nhận ra sự ngốc nghếch của Phúc khi nó vẫn thích chơi bắn bi với đám trẻ con trong xóm trong một lần tình cờ tôi xuống nhà bác, tay chân quần áo lấm lem vì bụi đất, mặt mũi cũng tèm nhem. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy tình cảm thủy chung của tôi dành cho nó đã có dấu hiệu bị lung lay.
Nhưng thực ra thì nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-toi/3450410/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.