🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cảm giác mất người thân là thế nào nhỉ, tôi không rõ. Chỉ nghe mẹ tôi nói rằng đó là cảm giác đau buồn khi một người thân thiết mà mình yêu quý, bỗng một ngày không còn được nhìn thấy nữa, cũng không thể nói chuyện được nữa. Lúc đó tôi đã thực sự cảm thấy buồn và ôm chầm lấy mẹ. Nhưng đó hoàn toàn chỉ là cảm giác trong tưởng tượng của tôi, vậy mà tôi đã buồn đến thế rồi, thế thì Phúc, sẽ còn buồn đến thế nào nữa.



Ngày hôm sau mẹ lại đưa tôi đi học. Tôi ngồi ngoan ngoan ở yên sau xe đạp, ngó nghiêng nhìn hai bên đường. Làng tôi không rộng lắm, con đường đá nhấp nhô ngày ngày mẹ đưa tôi đến trường cũng bé tẹo. Nhưng ngày đó chưa có nhiều ô tô, cho nên đường hẹp thì cũng chẳng có gì đáng ngại. Thường ngày vẫn chỉ là mấy chú thím nông dân đi bộ hoặc đi xe đạp ra đồng. Xe đạp vứt la liệt bên lề đường chẳng cần khóa cổ khóa bánh, cũng chẳng ai buồn lấy. Mẹ đưa tôi đến cổng trường rồi lại quay về để ra ruộng.



Tôi ôm chặt cái ba lô bé nhỏ của mình, thò tay vào trong mò mẫm một hồi mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi đến khá sớm nên lớp chưa đông người, mới chỉ có mấy đứa ngồi rải rác khắp phòng. Tôi nhanh chóng nhìn thấy nó đang ngồi ở bàn đầu, cúi đầu xuống đọc bảng chữ cái trong trang đầu tiên của quyển sách.



Tôi lặng lẽ ngồi vào bàn của mình, rồi len lén ngó sang nhìn nó. Nó vẫn đang chăm chú lẩm bẩm đọc

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-toi/3450408/chuong-5.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Hạnh Phúc Của Tôi
Chương 5: Lời An Ủi Kẹo Gôm
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.