Trong xe taxi, hai người ngồi cạnh nhau trên băng ghế phía sau. Không biết là do hệ thống sưởi trong xe mở có chừng mực hay là do cánh tay sắp dính sát vào cánh tay Mạc Ngôn mà Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy cả người khô nóng, nhưng trong lòng luyến tiếc tách ra. Cậu cúi đầu nới rộng khăn quàng cổ ra một ít, chóp mũi chôn vào vải dệt mềm mại ấm áp, đều là mùi của anh. Vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với mùi của người khác gần như thế này, cảm giác thực mới mẻ, thực kỳ quái nhưng… cũng tốt lắm.
Lưu Tiểu Nguyên lặng lẽ ngẩng đầu muốn nhìn anh một chút, kết quả Mạc Ngôn đang hơi hơi nghiêng đầu nhu hòa nhìn cậu. Ánh mắt chạm phải nhau, hai người giật mình bối rối quay đầu đi. Mạc Ngôn quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, Lưu Tiểu Nguyên cắm đầu vào khăn quàng cổ, răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn.
Xe dừng trước một nhà hàng được trang trí rất thanh nhã. Lưu Tiểu Nguyên xuống xe hít một hơi khí lạnh, thật là lạnh a. Muốn giết người sao?
Sau khi hai người ngồi xuống, Mạc Ngôn bắt đầu gọi món. Lưu Tiểu Nguyên nhìn thực đơn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là do thầy chọn, nếu em không đủ tiền thì thầy phải đi rửa bát đĩa trừ nợ.”
Mạc Ngôn dương dương tự đắc. “Không sao cả, tôi không phải chưa từng làm qua. Lúc du học tôi cũng rửa bát đĩa thuê hơn hai năm đấy.”
Lưu Tiểu Nguyên lấy đũa chống cằm. “Em nghe nói lưu học sinh đại đa số đều là rửa bát đĩa thuê, tại sao thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-tieu-hai-tu-luu-tieu-nguyen/23783/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.