Tắt đèn, Lão Uy và Tiểu Phác câu được câu không nói chuyện, Thiên Viễn không lên tiếng, có thể đang ngủ. Lưu Tiểu Nguyên nằm ở giường trên mắt không chớp nhìn chằm chằm trần nhà. Chu Kiến giơ chân đá đá ván giường trên đầu. “Tiểu Nguyên, sao hôm nay cậu ngoan ngoãn vậy? Ngủ rồi sao?”
Lưu Tiểu Nguyên không nói chuyện, Chu Kiến nghĩ cậu đang ngủ, trở mình định ngủ. Bỗng nhiên trên giường nhoắng một cái, Lưu Tiểu Nguyên trực tiếp nhảy xuống đất, vô thanh vô tức đi ra ngoài. Chu Kiến hoảng sợ, Tiểu Phác và Lão Uy nhô đầu ra ngoài, mấy người nhìn nhau không biết Lưu Tiểu Nguyên lại mắc chứng động kinh gì nữa.
Lưu Tiểu Nguyên đứng ngoài hành lang, cắn cắn môi lấy di động ra, bấm số. “Alo, Mặc Mặc. Ừm, việc kia coi như bỏ đi. Tôi đã suy nghĩ rồi, thật muốn như thế, chính là thắng cũng không có ý nghĩa gì. Chu Kiến nói cậu ấy thích quang minh chính đại. Ừm, đúng thế, cứ như vậy đi. Chào.”
Cúp điện thoại, Lưu Tiểu Nguyên thở dài một hơi. Nếu làm như kế hoạch thì về sau Trần Mặc sẽ cảm thấy có chuyện đè nặng trong lòng, không thích hợp chút nào. Hiện tại thì không có việc gì rồi. Lưu Tiểu Nguyên thoải mái cả người trở về phòng ngủ. Trần Mặc ở đầu dây bên kia cầm điện thoại ngây người. Quên đi? Nói đúng ra thì cái gì cô làm cũng không cần nữa? Ý tưởng vắt hết óc cả một buổi chiều làm hại toàn thư viện không ai dám ngồi thì sao chứ? Còn có CD tưởng tới tay cũng xong rồi. Tên Lưu Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-tieu-hai-tu-luu-tieu-nguyen/23777/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.