Ánh mặt trời ấm áp dào dạt chiếu xuống mặt đất, thời gian sau mười hai giờ những ngày đầu thu giống như ngày xuân đầy nắng, làm cho người ta xúc động muốn bay lên khỏi mặt đất. Vườn trường tao nhã u tĩnh ngày Chủ nhật càng có vẻ mê người. Trong hồ có những cây sen xinh đẹp, trên bờ là thảm cỏ xanh lục với những rặng liễu thướt tha càng làm nổi bật những học sinh đang ngồi chăm chỉ đọc sách. Một lão nhân với thân thể mập mạp hưng trí bừng bừng chơi thả diều, đầu đầy tóc bạc lay động trong gió.
Lưu Tiểu Nguyên đi lại dạo chơi, hai tay đút trong túi quần, liếc mắt một cái liền thấy hiệu trưởng Lâm đang chơi diều, nhanh chóng chạy qua ngoan ngoãn chào hỏi: “Em chào thầy.”
Hiệu trưởng Lâm cười tủm tỉm nói: “Chào em, chào em, ha ha.” Cơ hồ mọi người đều thích vị lão hiệu trưởng này, nhóm giáo viên tôn kính ông đức cao vọng trọng, thích ông bình dị, gần gũi lại có tính trẻ con.
Lưu Tiểu Nguyên ngửa đầu xem diều. “Hiệu trưởng, mùa thu cũng có thể chơi diều sao?”
“Cậu bạn nhỏ, mùa nào cũng có thể chơi diều thôi, chỉ cần em muốn là có thể chơi.” Hiệu trưởng Lâm cười cười điều khiển sợi dây diều trong tay.
“Diều của thầy thật đẹp. Hiệu trưởng, em thấy thầy rất thích thả diều đó.” Lưu Tiểu Nguyên ngước mắt lên nhìn bầu trời màu xanh.
“Đúng vậy, thầy rất thích. Thầy thả diều đã hơn ba mươi năm rồi.” Nụ cười của hiệu trưởng Lâm có chút cảm khái.
“Hơn ba mươi năm? Vậy thầy bắt đầu chơi diều từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-tieu-hai-tu-luu-tieu-nguyen/23774/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.