Cửa khép hờ, Lưu Tiểu Nguyên đứng trong sân bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh. Mạc Ngôn lại gần ôm lấy cậu, cậu nhóc đi chân trần đứng trên sân phủ kín lá rụng sẽ không chịu nổi rét buốt.
Tay ôm cổ Mạc Ngôn, Lưu Tiểu Nguyên cố gắng lùi sâu vào ngực anh. Mạc Ngôn cúi đầu cọ lên mái tóc của cậu, xoay người đi vào phòng. Lưu Tiểu Nguyên bỗng nhiên níu anh. “Mạc Ngôn, em muốn ăn nho.”
Mạc Ngôn hơi sửng sốt. “Được.”
Anh ôm cậu đứng dưới giàn nho, từng chùm chín mọng rủ xuống, những quả tròn tròn đỏ au sáng bóng khiến người ta chảy nước miếng. Lưu Tiểu Nguyên hái được một chùm, ngắt một quả bỏ vào miệng nhấm nháp thật cẩn thận.
“Ngọt thật!” Giống như đoán trúng bí mật vô cùng quan trọng nào đó, Lưu Tiểu Nguyên hưng phấn nói cho Mạc Ngôn, sợ anh không tin nên nhét một quả vào miệng anh, hai mắt trông mong nhìn ngóng. “Ngọt không?”
Mạc Ngôn đau xót muốn rơi lệ nhưng vẫn cười nói: “Ngọt, thật sự rất rất ngọt.”
Lưu Tiểu Nguyên cười vui vẻ, úp mặt lên vai Mạc Ngôn.
Trong chốc lát, Mạc Ngôn cảm giác trên vai ẩm và nóng, không nói gì mà ôm chặt cậu, nhẹ nhàng nói: “Gió lớn quá, chúng ta vào nhà đi!”
Trời tối rất nhanh, gió cũng càng lúc càng mạnh. Hai người nằm trong chăn, da thịt trần trụi dính sát vào nhau, cảm giác này giống như đã xa nhau cả một thế kỷ rồi. Hai tay Lưu Tiểu Nguyên ôm chặt cổ Mạc Ngôn, tham lam hít hà hơi thở ấm áp của anh, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-tieu-hai-tu-luu-tieu-nguyen/1921168/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.