Chương trước
Chương sau
Mạc Ngôn xuống lầu, thấy mẹ và chị ba của Tiểu Nguyên thì bỗng chần chừ một chút, nhanh chóng chào hỏi. Mẹ Tiểu Nguyên nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay Tiểu Nguyên khỏe không? Ăn được nhiều không?”

Mạc Ngôn mau lẹ nói: “Tiểu Nguyên rất tốt, khôi phục nhanh lắm, có thể ăn được một vài thứ rồi. Cô yên tâm.”

Lời nên hỏi đã hỏi xong, mọi người đều rơi vào sự im lặng xấu hổ, rất nhiều lời muốn nói ra nhưng lại không thể mở miệng.

Ngồi trong chốc lát, chị ba nhẹ giọng: “Chúng tôi phải đi rồi.”

“Xin chờ một chút!” Mạc Ngôn bỗng nhiên đứng lên, nắm chặt hai tay khẩn thiết nói: “Mời mọi người lên thăm Tiểu Nguyên! Tiểu Nguyên không chịu gặp người nhà kỳ thật không chỉ do cậu ấy tùy hứng. Cậu ấy gây tổn thương bản thân tới mức này là đã mang một quyết tâm không gì lay chuyển được. Cậu ấy không chừa đường lui cho mình nên không có dũng khí quay đầu đối mặt với sự che chở của người nhà. Nhưng cháu biết trong lòng cậu ấy luôn luôn nhớ thương mọi người. Đừng để ý tới sự ích kỷ của cậu ấy, từ nhỏ mọi người đã nuông chiều cậu ấy, hiện tại nuông chiều thêm một lần nữa đi! Mất đi tình yêu của người thân, cậu ấy vĩnh viễn không thể có được hạnh phúc đích thực. Kính nhờ mọi người!”

Mạc Ngôn cúi đầu thật sâu. Mấy người phụ nữ bật khóc.

Cửa mở, Lưu Tiểu Nguyên ngồi tựa đầu giường kinh ngạc thấy mẹ và chị ba đứng ngoài phòng. Mọi nỗi niềm bị ép chặt xuống đáy lòng nhất thời bùng nổ, cậu nắm chặt hai bàn tay lại, người hơi nghiêng về phía trước, cố gắng mở to hai mắt để không rơi lệ. Mẹ cậu bi ai bước từng bước tới gần, ngồi xuống cạnh giường sờ nắn gương mặt nhỏ gầy của con trai, run giọng: “Con à, khổ cho con rồi!”

Lưu Tiểu Nguyên chậm chậm cúi đầu, giơ tay ôm tay áo của mẹ, im lặng khóc. Nước mắt ướt đẫm áo mẹ.

Chị ba ngồi cạnh, đau lòng vuốt ve bả vai gầy trơ xương của cậu, khóc nói: “Cái thằng này, xem như em giỏi! Chị còn tưởng rằng em có thể nhẫn tâm tới cùng, uổng công ngần ấy năm cả nhà thương em!”

Hai vai Lưu Tiểu Nguyên run run, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau nhỏ xuống.

Ngoài cửa, Mạc Ngôn đỡ vai mẹ khi bà đang quay mặt đi, mẹ Mạc lặng lẽ lau nước mắt. Mẹ Tiểu Nguyên lau nước mắt cho con trai, nhẹ giọng trách cứ: “Con cứ liều mình như vậy, không quan tâm trong lòng mẹ chịu đựng thế nào sao? Con tổn thương tới mức này cũng không để mẹ chăm nom cơm nước, con… Lại còn phiền mẹ Mạc mấy ngày nay vất vả chăm sóc, ngay cả một chữ cám ơn cũng không nói.” Mẹ cậu khóc lặng đi.

Mẹ Mạc mau chóng xua tay. “Đừng, nói cái này chỉ bằng thừa. Thằng bé vừa mới hồi phục được một chút, đừng để nó khóc. Cháu ạ, sau này phải biết quan tâm tới bản thân. Người làm mẹ, chỉ cần thấy mấy đứa có thể sống bình yên hạnh phúc đã cảm thấy tốt lắm rồi!”

“Mẹ, con xin lỗi!” Một câu đánh trúng đáy lòng, Lưu Tiểu Nguyên ngửa mặt lên trời gào khóc; giờ phút này, những gì tích tụ trong lòng đều tiêu tan hết.



Hoàng hôn, mẹ và chị ba lưu luyến ra về. Tiểu Nguyên ngừng khóc, mỏi mệt nằm trên giường, mắt mở to nhìn không trung. Mạc Ngôn sợ Tiểu Nguyên khóc sẽ tổn thương cơ thể nên luôn bất an nắm chặt tay cậu dỗ dành khuyên nhủ, thỉnh thoảng bắt mạch, thỉnh thoảng nghe nhịp tim, sợ có gì đó không ổn. Thật lâu sau, Lưu Tiểu Nguyên khàn khàn nói: “Mạc Ngôn, em muốn yên tĩnh một lát.”

Mạc Ngôn sửng sốt, sau khi cậu nhóc bị thương liền quấn lấy mình cả ngày lẫn đêm, chỉ cần mở mắt không thấy mình sẽ kinh hoảng khóc hét om sòm, bây giờ muốn ở một mình trong chốc lát?

“Tiểu Nguyên, mệt mỏi thì ngủ một lúc. Đừng nghĩ gì cả, mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi, nhé!” Mạc Ngôn hôn nhẹ mặt cậu.

Lưu Tiểu Nguyên nhắm mắt. “Anh ra ngoài trước đi!”

Mạc Ngôn đành phải đứng lên, lo lắng nhìn cậu một cái rồi đi ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh giống như đã cách ly khỏi thế gian. Lưu Tiểu Nguyên vẫn nằm im không nhúc nhích. Lúc lâu sau, cậu từ từ nghiêng người cầm lấy điện thoại, do dự nửa ngày mới ấn dãy số trong nhà.



Thấy mẹ và chị ba Tiểu Nguyên từ ngoài đi vào, ông nội không kìm lòng nổi mà đứng lên nhưng ngẫm thấy dáng vẻ của mình không ổn nên đành chậm chạp ngồi xuống. Tuy rằng chính miệng mình đã ra lệnh không cho phép bất cứ ai nhắc tới thằng cháu bất hiếu kia nhưng không nói tới không có nghĩa là không nhớ; cả ngày lẫn đêm ông đều nhớ tới bộ dáng nghịch ngợm từ nhỏ tới lớn của đứa cháu trai, nhớ tới khuôn mặt đáng yêu luôn tươi cười của nó, khổ sở muốn khóc nhưng không khóc nổi. Biết rõ bọn họ cứ cách hai ngày sẽ tới Sơn Tây một lần nhưng không có cách nào mở miệng hỏi han. Ông cau mày há miệng không nói lời nào.

Mẹ và chị ba của Tiểu Nguyên cũng không dám lên tiếng, vốn muốn đón cậu về nhà chăm sóc nhưng về phía ông nội phải xử lý thế nào đây? Tiểu Nguyên có thể đồng ý sao? Hơn nữa, hiện tại Tiểu Nguyên không tiện di chuyển nên ý nghĩ trong đầu này càng không thể nói ra được. Bây giờ thấy ánh mắt nghiêm khắc của ông nội, hai người thầm run sợ trốn về phòng mình.

Ông nội thất vọng chống gậy xuống, chòm râu bạc vểnh lên, thật lâu sau mới thở dài một tiếng. Mấy đứa này đều gạt mình, có phải Tiểu Nguyên không khỏe hay không? Nghĩ vậy, trong lòng ông tựa như bị nhéo thật mạnh, đau đến trào nước mắt. Đứa nhỏ như đóa hoa vừa mới hé nở, ông trời, ông không thể nhắm mắt làm ngơ được!

Điện thoại đổ chuông, ông nội đứng lên thong thả bước qua bắt máy. “Alo~”

Đầu dây bên kia không nói chuyện, chỉ có tiếng nức nở bi thương bị đè nén.

Tay ông nội hơi run rẩy, vội vàng hỏi lại: “Alo?”

“Ông nội~”

Một tiếng gọi cất lên, Lưu Tiểu Nguyên ở đầu dây bên kia òa khóc, ông nội ở bên này cũng không nén nước mắt được nữa. Không nói thêm câu nào nữa, hai ông cháu ở hai đầu điện thoại cùng nức nở.



Đêm đã khuya, một nhóm sinh viên tụ tập trong phòng tự học, mãi không muốn giải tán, trên mỗi gương mặt trẻ tuổi đều hiện lên vẻ kích động khi được tham gia một hoạt động bí mật mang ý nghĩa sâu xa. Thiên Viễn ngồi trên ghế dựa ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh. “Ngày mai chính thức ra trận, các cậu chuẩn bị tốt cả chưa?”

Trần Mặc giơ cả hai tay lên. “Bên nữ không thành vấn đề! Hơn nữa đang không ngừng tuyên truyền, một truyền mười, mười truyền trăm!” Vài người xung quanh cô lập tức gật đầu phụ họa.

Lão Uy và Tiểu Phác nhanh nhẹn nói: “Mấy ngày nay bọn tôi cũng đã cố gắng hết sức, kết quả không tồi! Có không ít người đồng ý sáng mai sẽ ủng hộ chúng ta!”

Thiên Viễn nhìn về phía Chu Kiến, Chu Kiến đang ngồi trên bàn bèn mỉm cười dựng thẳng ngón tay cái. Y cười hiểu ý, người này ra tay sao có thể thất bại chứ? Mấy ngày liên tiếp, Chu Kiến đều vắt hết óc tuyên truyền, tuy rằng có không ít người vì nhìn thấy nụ cười xán lạn của hắn mà nhận lời gia nhập lên tiếng ủng hộ, nhưng có sao đâu? Thêm một người là thêm một phần sức mạnh mà.

Một bàn tay rất tự nhiên khoát lên đùi Chu Kiến, Thiên Viễn tiếp tục nói: “Tốt lắm, có thể nói đây là một trận chiến chỉ có thể thành công, không được phép thất bại! Phải biết rằng chúng ta không chỉ đấu tranh cho hạnh phúc của bạn mình mà đồng thời cũng để rất nhiều người đang bị thế lực truyền thống phê phán nhìn thấy hi vọng!”

“Thiên Viễn, cậu cứ yên tâm đi! Tôi tin chúng ta sẽ thành công!” Chu Kiến lại giơ ngón tay cái với y lần nữa, nụ cười xán lạn khiến trái tim Thiên Viễn ấm dần lên. Y giơ tay ra, hứng phấn nói: “Nào, vì Tiểu Nguyên, vì hạnh phúc bọn họ nên có, cố lên!”

Hơn mười hai bàn tay cùng nắm chặt nhau.



Trong trường không còn một chỗ trống, tiết mục chính trong buổi lễ nghệ thuật mỗi năm tổ chức một lần của trường – thi đấu thơ ca diễn thuyết – bắt đầu rồi.

Tấm màn đỏ thẫm trên sân khấu từ từ hạ xuống, nhóm thí sinh trải qua chọn lựa kỹ càng đang khẩn trương chuẩn trong hậu trường. Hội trưởng hội Sinh viên – Cung Học Yến – đứng bên cánh gà nhìn khán giả đông nghịt phía dưới, không khỏi lo lắng hỏi Thiên Viễn bên cạnh: “Thiên Viễn, em thật sự quyết định làm như vậy sao? Em không lo lắng tới hậu quả hả?”

Thiên Viễn mỉm cười xán lạn. “Chị à, lúc bạn bè gặp nạn mà em còn ngồi đó tính toán hại thì dù có thể duy trì được hình tượng nhưng sẽ vĩnh viễn đánh mất trái tim mình. Lần này em lấy danh nghĩa trong hội để làm chuyện này, nếu ảnh hưởng không tốt tới mọi người thì em sẽ xin rút lui. Về phần hậu quả, nếu chị đồng ý nghe theo lời em thì sẽ không có chuyện này xảy ra cả. Thế nào? Gia nhập đi! Em sẽ mời chị mười ly kem miễn phí.”

Cung Học Yến liếc mắt đánh giá y một cái. “Được lắm Thiên Viễn, hiện tại cũng biết nói những lời ngon ngọt rồi. Cẩn thận chị đạp một phát cho em bay xuống dưới đài đấy! Chị chỉ đáng giá mười ly kem thôi ấy hả?”

Thiên Viễn cười vui vẻ nhưng trong lòng rất bồn chồn. Nhất định phải thành công!

“Thí sinh số mười!”

“Chào mọi người, tôi là Phí Thiên Viễn. Hôm nay đề tài diễn thuyết của tôi là: Tuổi Trẻ, Nhiệt Huyết, Tình Yêu.”

Ban giám khảo dưới đài nhìn thoáng qua nhau, trước đây thí sinh lên sân khấu rồi đổi tiết mục trình bày rất hiếm gặp. Thiên Viễn tạm dừng một chút, nhìn khán giả bên dưới một lượt. Chu Kiến ngồi ở hàng đầu tiên, giơ ngón cái cả hai tay lên. Thiên Viễn thấy cảm xúc dưới đáy lòng đang dâng lên mãnh liệt, cần phun trào. Nụ cười tràn ngập tự tin và can đảm của y hấp dẫn ánh mắt mọi người, giọng nói du dương trong trẻo tràn ngập ngôi trường.

“Có một đôi người yêu như vậy, một người là cậu nhóc tinh nghịch, một người là giảng viên giỏi giang, từ ngày bọn họ bắt đầu quen nhau, tình yêu chân thành say đắm rung động lòng người ấy đã vượt khỏi phạm vi nhận thức bình thường!… Tôi không có ý giải thích hàm nghĩa của tình yêu, tôi chỉ biết đó là một tiêu chuẩn mà thiên nhiên dùng để phân biệt con người và động vật. Tình yêu trong sáng thuần khiết là thứ mà mọi người luôn luôn cố gắng theo đuổi! Từ cổ chí kim, mọi người đều ca tụng những tình yêu kinh điển, tôi sẽ cảm động, sẽ rơi lệ; bởi vì những người đó rất đẹp đôi. Nhưng khi thứ tình yêu này hiện hữu ngay bên cạnh mình, tôi lại cảm thấy rung động và khâm phục! Tôi nhìn thấy bọn họ, chứng kiến bọn họ từ quen biết tiến tới cảm mến, từ thấu hiểu tâm hồn biến thành sống chết có nhau. Tình yêu của bọn họ chân thành chẳng sợ điều gì nhưng thứ tình yêu ấy lại bị nghi ngờ, bị tổn hại, bị ngăn cấm! Chỉ vì bọn họ là đồng tính! Tôi không biết tình yêu vĩ đại là cái gì, tôi chỉ biết khi tồn tại một thứ tình cảm khiến cả hai người nắm chặt tay nhau đi tới cùng trời cuối đất, nếu nó không phải tình yêu thì tôi chẳng biết trên đời này liệu còn cái gì có thể định nghĩa tình yêu nữa!”

“… Bọn họ không phải thế giới khác, bọn họ và chúng ta đều giống nhau, đều có thời thanh xuân không biết hối hận, đều có nhiệt huyết sôi trào, đều muốn dùng cả tính mạng để bảo vệ tình yêu của mình! Ai nói tình yêu nhất định phải tuân theo tiêu chuẩn của xã hội? Vì cái gì phải dùng giới tính để phân chia đáng khinh và cao thượng? Tình yêu của bọn họ rất trong sáng, bọn họ là những con người ngay thẳng vậy nên ắt hẳn phải được tôn trọng và có hạnh phúc của riêng mình!”

“Các bạn, cùng giơ tay lên nào, hãy đeo một sợi dây màu đỏ để biểu đạt lời chúc phúc của mình tới họ, hãy cổ vũ bọn họ – những người đang lâm vào khốn cảnh nhưng vẫn không ngừng cố gắng – hãy mang lại chút hi vọng cho bọn họ!”

Thiên Viễn đứng trên bục giơ cao cánh tay lên, trên cổ tay đeo sợi dây màu đỏ chói. Bài diễn thuyết chứa chan tình cảm mãnh liệt đánh động trái tim nhiệt huyết của người thanh niên; trong tiếng vỗ tay vang dội, Chu Kiến giơ tay đeo sợi dây màu đỏ lên cao mở đường. Giống như lửa cháy lan khắp đồng cỏ, các góc toàn trường nhất thời có hơn mười cánh tay cũng đeo dây đỏ giơ lên. Nhóm Trần Mặc, Lão Uy cầm một bó dây đỏ thật lớn đi xuyên qua đám người kia, càng ngày càng có nhiều người nghiêm túc thắt sợi dây màu đỏ mang biểu tượng chúc phúc lên cổ tay mình
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.