Anh nói vậy là có ý gì? Liễu lão gia mơ hồ không hiểu những gì người kia đang nói. Tại sao lại có liên can đến con trai đã qua đời của Điệp Vĩnh Y và cả đứa con gái đã bỏ đi mấy mươi năm của ông?
Cảm thấy mọi chuyện như sắp vỡ lẽ đến nơi. Trần Ánh liền tức giận quât tháo.
- Đừng có mà vu khống người khác!
- Vu khống, dì à, là ai vu khống ai?
- Cô…cô…
Bất ngờ, hoang mang và kinh sợ là những gì xuất hiện trên gương mặt của hai mẹ con Liễu Trân. Làm sao có thể chứ? Làm sao mà người đàn bà này lại xuất hiện ở đây?
- Hạ…Hạ…
Liễu lão gia cũng không che giấu được sự bất ngờ cùng vui vẻ nơi đáy mắt. Con gái ông…đứa con gái biệt tăm biệt tích suốt cả một thời gian dài. Ông còn cho rằng…cho rằng cả đời này sẽ không thể nhìn thấy con gái mình…vậy mà bây giờ, bây giờ…
- Ba…
Liễu Hạ nhìn ba mình, ánh mắt không khỏi ánh lên tia buồn man mác. Năm đó nói thế nào ba cũng không phải là người có lỗi. Chỉ là bà cảm thấy tủi thân cho chính mình và mẹ vì thế mới bỏ nhà ra đi sống một đời riêng biệt. Mấy năm nay bà cũng muốn trở về thăm ông lắm. Nhưng không biết phải đối diện thế nào. Sợ rằng ông sẽ đuổi đứa con gái bất hiếu này đi. Do đó chỉ có thể âm thầm đứng nhìn ba từ xa mà thôi. Hôm nay đáng ra bà cũng không tính sẽ xuất hiện. Bởi lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-ke-ngoc/3398967/chuong-80.html