Năm đó, A An giống như một đóa hướng dương vậy. Rực rỡ và luôn rạng ngời dưới ánh ban mai óng ánh. Chỉ là hướng dương thì sẽ luôn hướng về phía mặt trời. Và mặt trời khi đó trong lòng cậu không ai khác chính là em trai nuôi - Điệp Sâm của mình.
Bà còn nhớ, cái ngày A An nói rằng sẽ tỏ tình với Điệp Sâm bà còn trêu chọc cậu rất nhiều. Nói rằng nếu bị từ chối chắc cậu sẽ khóc chết mất.
Lúc đó bà cứ ngỡ đó chỉ là một câu đùa vu vơ. Nhưng không ngờ chuyển biển sau đó lại còn tồi tệ hơn cả thế…
…
Nhiều năm về trước…
- Không biết tên ngốc đó có thành công không nữa…
Lương Kỳ lẩm ba lẩm bấm. Ánh mắt không ngừng hướng tới cái điện thoại đang đặt trên bàn. Trong mắt là sự chờ mong, háo hức và có chút lo lắng.
- Em làm gì mà cứ nhìn điện thoại rồi lẩm bẩm vậy?
Lam Khải Nhân đưa cho người yêu cây kem ngọt rồi ngồi xuống bên cạnh hỏi. Từ nãy đến giờ đi chơi với nhau mà anh cứ thấy tâm trí Lương Kỳ đang ở chốn nào không biết.
- Hmmm, thì còn ai ngoài tên ngốc họ Điệp kia chứ! Chậc, mà…chắc không sao! Dù gì mắt nhìn của em luôn tốt mà!
Lương Kỳ xua xua tay tỏ vẻ không có gì. Cô nhìn ra được Điệp Sâm có tình cảm với A An, do đó cô nghĩ phần trăm tỏ tình thành công của cậu sẽ rất cao. Chỉ là không hiểu sao trong lòng vẫn có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-ke-ngoc/3398926/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.