Không lẽ ăn trúng gì rồi sao…An Đồng lo lắng vuốt lưng cho anh trai mình. Nhìn An Hòa ói đến sắc mặt tái nhợt, trong lòng y cũng lo lắng không thôi. Mấy bữa trước vẫn còn bình thường mà, sao giờ lại như vậy?
- Anh hai, có phải anh lén ăn bậy gì không?
An Đồng nghiêm mặt nhìn cậu. Y thật sự không nghĩ được lý do nào khác ngoài cái lý do này nữa.
- Hổng có…An Hòa đâu có ọe…
An Hòa còn chưa nói xong thì lại muốn nôn tiếp. An Đồng thấy vậy cũng không gặn hỏi thêm được gì. Thôi vậy, xong rồi dẫn anh ấy đi khám cũng được.
Lương Kỳ đứng một bên nhìn thấy hết thẩy trong lòng cũng bắt đầu cuộn trào cảm xúc. Một suy nghĩ điên rỗ trong đầu bà phút chốc hiện ra. Nhưng mà Lương Kỳ rõ hơn ai hết, suy nghĩ này của mình có bấy nhiêu phần trăm là đúng.
Bà hít một hơi thật sâu, kế đó lại gần hai anh em nhẹ giọng.
- Chút nữa dì sẽ gọi bác sĩ đến khám cho Hòa Hòa, Đồng Đồng có việc bận thì cứ đi trước đi!
Mời bác sĩ riêng coi như là chu toàn nhất. Dù sao thể trạng của An Hòa cũng đặc biệt. Người thân quen với nhau sẽ dàng dàng nói chuyện hơn người xa lạ.
- Như vậy cũng ổn ạ, nhưng mà chốc nữa con cũng không có bận gì. Nếu bác sĩ có dặn dò thêm thì con sẽ chú ý!
An Đồng nhìn anh trau mình ngồi trước bồn cầu không ngừng nôn oẹ, trong lòng cũng đâu còn tâm trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-ke-ngoc/3398924/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.