Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, người Sa Sa cảm thấy nặng nề vô cùng, toàn thân ê ẩm.Cô cố ngồi dậy thì thấy trên người mình là một cánh tay đang ôm chầm lấy. Cô mở to mắt ra nhìn sang: Hoàng Ân và cô, cả hai đã xảy ra chuyện gì tối hôm qua!
Cô luống cuống không biết xử lý tình huống ra sao, Hoàng Ân đã nắm lấy tay cô
- em còn mệt, ngũ tiếp đi
Hắn lại còn dám nói như vậy sao? Tối hôm qua không phải 2 người lại.... Cô chẳng biết nói gì, liền lay người hắn
- có phải tôi và anh đã....
- em là người chủ động đó, em phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình
Hoàng Ân vừa nói xong câu ấy, Sa Sa cứ như vừa mới rơi từ thiên đàn về, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn không hiểu hành vi này có đúng thật sự là cô đã làm hay không. Nếu đúng là như vậy thì....
- tôi... tôi...
- em định chối bỏ? (Hoàng Ân nằm xuống)
- có chắc là tôi .... (Sa Sa càng lúng túng hơn)
Hoàng Ân không nói gì, hắn chỉ biết nén cười, bước xuống giường mặc lại quần áo. Sa Sa cầm lấy tấm chăn che thân thể của mình lại, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào hắn
- anh đi công việc đây! Anh đã gọi người mang bửa ăn sáng lên cho em rồi!
Giọng nói ân cần này của hắn khiến cô có chút cảm động, nhưng không được, lúc này không phải là lúc để trái tim lấn ác lý trí
- từ nay anh đừng qua phòng tôi nữa, tôi sẽ bù đắp cho anh hôm nay nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-em/1149100/chuong-82.html