Trong suy nghĩ Hoàng Ân bây giờ, tuy hắn không còn vấn vương với Liễu Trinh nhưng dù sao cô ta cũng mang cốt nhục của hắn, hắn cay đắng đưa mắt nhìn mọi người xung quanh. Phu nhân không còn sức lực để đứng, bà cố kìm giọt nước mắt trong lòng mình
- tôi hỏi 1 lần nữa, là ai đã gây ra việc này? (nóng giận)
Sa Sa nuốt đi cơn sợ hải trong người mình, cô có chút yếu đuối vì sức khỏe chưa phục hồi hẳn, cô định cất tiếng thú nhận mình sai, nhưng phu nhân đã lên tiếng
- Hoàng Ân...(hít thở) ta về thôi con, chuyện đã lở rồi, chúng ta....
- là tôi... (Sa Sa tiến đến 1 bước)
Hoàng Ân chưa trấn tĩnh được tâm trạng, liền bị câu nói của Sa Sa vùi dập đến
- là..em? (cười to) tại sao em làm như vậy? em ghét anh? tại sao em lại đối xử với....
Hoàng Ân dừng lại, hắn không biết nên phải nói gì và nghe gì tiếp theo, hai tai hắn ù đi. Mắt không thể nào tin được chuyện đang xảy ra
- tôi biết khi nói ra (cố nín nước mắt) thì thiếu gia sẽ vẫn mãi không tin, nhưng tôi không hề cố ý làm vậy...
- làm gì thì em mới hết câm thù tôi đây? đứa trẻ đó nó có tội tình gì hả? em trả lời đi....
- Hoàng Ân con ơi, con bình tĩnh lại đi, đây là bệnh viện.... (phu nhân dùng hết sức ôm chặt lấy Hoàng Ân)
Mọi thứ diễn ra trước mắt cứ như trò chơi được sắp đặt bởi ông trời, không khí càng lúc càng căng thẳng. Sa Sa nhìn vào đôi bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-em/1149066/chuong-47.html