Có tiếng cãi vả rất lớn ở bên trong, thư kí vôi vàng mở cửa. Sa Sa giật mình bỏ đi mất. Hoàng Ân thấy dáng người của Sa Sa chạy vội, liền đuổi theo, ánh mắt câm hận vẫn ngoái lại nhìn Liễu Trinh
Cô ngồi hoàng hồn, ngồi khụy xuống nền đất, đôi mắt hối lỗi chợt hiện ra
- em xin lỗi, thật sự xin lỗi... Hoàng Ân
- cô không sao chứ? (thư kí hỏi)
Cô không trả lời lại, cố gượng đứng dậy, rời khỏi công ty. Một mình lang thang trên các nơi kỉ niệm của cô với hắn ta. Giờ đây, chỉ còn là dĩ vảng. Một dỉ vãng thật buồn, chứa đựng nhiều u tối
Còn về phần Sa Sa, cô chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, đóng chặt cánh cửa, tự nhốt mình ở đó. cô lại bắt đầu khóc. Một đứa con gái vừa mới trưởng thành như cô, nếm thử vị tình yêu sao mà đắng cay, đau đớn quá. Cô không còn cái quý giá nhất của đời con gái nữa, có phải cô đã trao cho người khác một cách quá dễ dải không?
Cô khóc nhiều đến mức cổ họng rát lại, đôi mắt nhíu đi.
- người ta về rồi, mày thì là cái gì chứ? (tự trách bản thân mình)
- Sa Sa, anh biết em đang trong đó, em mau ra đây nghe anh giải thích (đập cửa)
-..... (kìm nước mắt lại, không muốn cho Hoàng Ân nghe thấy)
- em không mở? tốt, anh tự vào được thì.... (Sa Sa tự mở cửa, đưa khuôn mắt mè nheo, lấm lem nước mắt)
Lòng Hoàng Ân tự nhiên đau lòng hơn hẳn. Mọi sự bực tức lúc nãy khi gặp Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-em/1149038/chuong-19.html