Có cần nói quá vậy không, em gái anh vừa ngoan vừa hiền vừa dễ thương như này.
- Dẹp dùm cái giọng điệu tự khen mình đi, anh mày sắp ói hết cơm vừa ăn lúc nãy bây giờ.
- Xiii, không thèm nói chuyện với anh nữa, em đi làm đẹp đây.
- Đi dùm đi.
Hai anh em cãi nhau cho vui miệng xong mỗi người đi một đường. Khánh Chi đi về phòng mình thay ra bộ đồ vừa mặc vào sọc đồ dơ rồi lấy đại một bộ đồ mặc nhẹ nhàng mặc vào, cô mở tủ lạnh trong phòng lấy ra một miếng đắp mặt nạ cho lên mặt rồi nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngủ lúc nào không hay đến khi chuông điện thoại vang lên cô mới giật mình tỉnh dậy. Nhìn vào điện thoại liếc thấy số lạ hoắc điện vào cô tắt máy luôn.
Nhưng số điện này dai dẳng gọi cho cô hoài khiến cô không thể không bắt máy nghe, nhưng với giọng nói khá bực bội vì bị phá giấc ngủ:
- Alo, ai mà gọi hoài thế!
Bên đầu dây nghe tiếng quát của cô thì ngưng một lúc mới lên tiếng:
- Bà cô tôi ơi, bộ chị không lưu số em sao.
- Hả, em hả Lan Anh, chị quên lưu số của em, cho chị xin lỗi nha, mà giờ này gọi cho chị… đừng nói hủy kèo nha, như thế không hay đâu đấy.
- Đâu có, em gọi là hỏi chị là tính tụ lại cùng đi hay là gặp nhau ở đâu luôn thôi,để em còn biết tính nữa.
- Ừ há, chị quên mất, vậy như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-em-tran-thi-thanh-thao/2612532/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.