"Chúng ta không thể nhớ những ngày đã qua, nhưng chúng ta có thể nhớ những khoảnh khắc".
Ông tần đã từng nói với Thiên Băng như vậy. Đứng trước mộ của bố mẹ cô tự hứa
– "Con sẽ sống thật tốt bố mẹ luôn bên con mà! Đúng không?"
Nước mắt cô lại rơi dù đã cố nhủ với lòng sẽ cố gắng vượt qua nhưng trước giờ cô đâu mạnh mẽ như vậy cô luôn ỷ lại vào bố mẹ cô thụ động cô sống trong hạnh phúc quá lâu chưa từng biết những vấp ngã thì làm sao cô có thể tư mình đối mặt với mọi chuyện sau này được.
– "Thiên Băng à về thôi trời sắp tối rồi"
Duy Vũ lại gần vỗ nhẹ vào vai Thiên Băng. Cô lau nước mắt quay lại gật đầu với anh rồi hai người cùng đi về. Trên ôtô im lặng kì lạ Thiên Băng nãy giờ chỉ quay mặt ra cửa kính, cô như người mất hồn vậy.
– "Mai anh đến đón em đi học"
Giọng nói nhẹ nhàng của anh phá tan không khí im lặng.
– "Vâng"
Cô không biết nãy giờ anh chỉ chăm chú nhìn cô cô như vậy anh đau lòng hơn ai hết. "Bao giờ em mới trở lại là Thiên Băng của trước kia" Duy Vũ thầm nghĩ anh chỉ muốn cô lại vui vẻ hồn nhiên người luôn chọc phá anh chứ không phải một người im lặng buồn bã như hiện tại.
Reng.. reng.. Tiếng chuông điện thoại của Duy Vũ vang lên,
– "Có việc gì không"
Vẻ mặt Duy Vũ hơi nhăn lại
– "Tôi sẽ đến ngay"
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-co-thuoc-ve-em/2620372/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.