Con người ta sống như bước trên đám bùn, quá nhẹ nhàng đến nỗi quay đầu lại sẽ thấy tiếc nuối vì chẳng lưu lại gì. Nhưng thứ đè trong lòng lại quá nặng, hễ bất cẩn là sẽ chìm xuống, chẳng cách nào dứt ra được.
Thiên Băng vẫn chọn cách im lặng với mọi người cô chẳng muốn liên quan gì đến họ cả thứ cô muốn chỉ là họ coi cô như người vô hình để cô có thể yên bình học nốt năm cuối này.
Mọi hoạt động của Thiên Băng đã dần vào quy củ. Cô đã quen dần với nơi này với công việc của cô.
Với Thanh Huyền cũng vậy, Thiên Băng ngày càng cởi mở với cô nhiều hơn. Thiên Băng đã nói chuyện trả lời những câu hỏi của Thanh Huyền nhiều hơn. Có lẽ Thanh Huyền đã khiến Thiên Băng cảm nhận được sự chân thành của cô ít nhiều giờ Thiên Băng cũng chịu nói chuyện cùng cô điều này khiến Thanh Huyền rất vui.
– "Thiên Băng à xuống căng tin đi, sáng giờ cậu cũng chưa ăn gì rồi"
Thanh Huyền luôn quan tâm cô như vậy điều đó khiến Thiên Băng cảm thấy ấm áp rất nhiều.
Gật đầu, cất sách vở cô cùng Thanh Huyền xuống căng tin.
Chọn một bàn ở góc cạnh cửa sổ nơi ít sự chú ý nhất Thiên Băng cùng Thanh Huyền đặt khay cơm xuống bàn.
– "Cậu dạo này lại tăng ca sao"
Công việc ở tiệm hơi nhiều mấy đêm nay Thiên Băng phải tăng ca nên về rất muộn. Thiên Băng gật đầu nhẹ Thanh Huyền biết chuyện cô tăng ca là chuyện không lạ. Do một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-co-thuoc-ve-em/2620329/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.