Trên đường từ công ty về đi qua công viên trước kia cô và anh hay đến cô đỗ xe vào lề đường xuống xe đi dạo quanh bờ hồ trước kia anh hay nắm tay cô cùng đi hai người cùng ngồi xuống ghế đá ngắm sao chỗ ngồi đó bây giờ đã có cặp đôi khác ngồi rồi. Làn gió thổi nhẹ qua mái tóc cô thời gian trôi đi làm con người ta cũng già đi cô thấy bản thân mình thật vô vị cô ít cười ít nói ít bày tỏ cảm xúc hơn cô đang sống khép kín cô dùng công việc để gò bó bản thân khi làm việc cô sẽ không có nhiều thời gian suy nghĩ linh tinh. Cô thấy thấp thoáng bóng dáng quen thuộc dáng người tiến lại gần.
– "Thiên Văn là anh phải không" cô nhìn thấy anh anh đang đứng đối diện cô không phải là mơ chứ
– "Sao cô lại ở đây" giọng nói rất xa cách cô trấn tĩnh lại bản thân Thiên Văn đã chết rồi
– "Không có gì tôi về trước" Cô đi rất nhanh
Cô lại nhìn nhầm nhưng ngay cả dáng đứng ánh mắt cậu ta cũng quá giống Thiên Văn thật sự trên đời lại có hai người giống nhau đến vậy sao. Cô không muốn gặp người con trai ấy nữa cô sợ cô sẽ nghĩ là anh và không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân.
Ngay ngày hôm sau công việc ở Hà Nội cô giao lại cho thư kí cô bay thẳng về Đà Lạt
Anh nhận được tin cô vừa cất cách bay về Đà Lạt anh liền đặt một vé ngay hôm sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-co-thuoc-ve-em/2620296/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.