19h15. Cửa hàng Thế giới giầy.
Cao Quỳnh Phương nói là tới tiệm trước nhưng Dương Băng Vũ tới giờ vẫn không thấy, gọi điện lại không ai nghe máy.
“Tử Khiêm, cậu có gặp Quỳnh Phương không?”
“Không có. Chuyện gì vậy?” – Trình Tử Khiêm nghe giọng lo lắng của Dương Băng Vũ cũng gấp gáp hỏi lại.
Dương Băng Vũ vừa ra ngoài tìm, vừa kể lại cho Trình Tử Khiêm.
“Được, tôi tới chỗ cậu ngay.”
Cùng lúc đó.
“Tôi không có tiền.” – Biết mình đã hết đường, phản kháng chắc chắn không phải là cách, nên Cao Quỳnh Phương quyết định thuận theo dòng nước.
“Cô em, rất tiếc, tiền của em tôi không cần.” – Đôi mắt dâm đãng của hắn quét trên người Cao Quỳnh Phương làm cô run đến mức sắp đứng không vững.
“Các người….dám đụng vào tôi là tôi la lên đó.” – Cô lùi về phía sau, nhưng cô biết rõ những lời này hiển nhiên không uy hiếp được bọn họ, bởi con đường này trước giờ ít người qua lại dù cho cô có la đến rát cổ họng cũng chưa chắc có người đến giúp cô. Muốn trốn thoát chỉ còn cách tự dựa vào bản thân mình. Cô cố tình té xuống đất, rồi thuận thế ngồi ngiêng một bên để ép lực vào nút ấm lượng trên điện thoại nằm ở túi sau, hi vọng cách này có thể cứu mạng cô…
“Té có đau không?” – Tên cầm đầu ngồi xuống trước, hắn đưa tay sờ khuôn mặt cô. Trong lúc không biết làm sao, Cao Quỳnh Phương lại may mắn vớ được một tảng đá, không suy nghĩ cô đập mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-co-that-khong-anh/2045837/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.