Những chuyện tưởng chừng như không thể bây giờ lần lượt trở thành có thể. Phải chăng lời khuyên của dì Trần cũng vì nguyên nhân này? Không thể nào, Cao Quỳnh Phương cô không tin, chính xác hơn là không muốn tin. Đúng lúc này, Trần Diễm Vân từ ngoài đi vào định gọi cô thức dậy. Vừa mở cửa, hình ảnh Cao Quỳnh Phương thất thần, ngồi tựa vào thành giường, gương mặt tái nhợt, run rẩy cầm tấm ảnh trong tay khiến bà giật bắn mình.
“Con…” – Giọng nói hốt hoảng của Trần Diễm Vân cắt ngang dòng duy nghĩ của cô.
Đôi mắt hốt hoảng của Cao Quỳnh Phương nhìn Trần Diễm Vân “Đây…không phải sự thật đúng không?” – Giọng nói cô đứt quãng hòa lẫn trong tiếng nghẹn ngào.
Biết không thể tiếp tục giấu giếm sự thật, Trần Diễm Vân nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Cao Quỳnh Phương, bàn tay ấm áp của bà khẽ vuốt mái tóc mượt mà của cô, trước đây mỗi lần bà làm như vậy cô đều cảm thấy an lòng nhưng không hiểu sao lần này cô lại cảm thấy bất an hơn “Ta xin lỗi.”
Đó là câu trả lời tàn nhẫn nhất trên đời này, cũng là lời khẳng định cho tất cả những gì cô suy đoán. Bao nhiêu năm qua cô luôn khao khát một gia đình, được sống trong vòng tay của mẹ, được mẹ yêu thương nuông chiều như bao đứa trẻ khác, nhưng bây giờ cô thà vĩnh viễn không biết mẹ mình là ai. Tại sao số mệnh lại trêu đùa cô như vậy? Nhưng cũng may ít ra bên cạnh cô vẫn còn một người dì, một người sẵn sàng hi sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-co-that-khong-anh/2045800/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.