Sài Gòn, năm 2016.
Vậy là đã bảy năm trôi qua, thời gian vô hình đã cuốn Cao Quỳnh Phương từ một cô thiếu nữ mười chín mỏng manh trở thành một cô gái hai mươi sáu chững chạc trưởng thành. Đã không còn bất cứ nỗi sợ hãi nào khiến cô chùn bước, đã không còn nỗi cô đơn nào giữa thành phố tấp nập khiến cô quay đầu, khi thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau trong gang tấc, Cao Quỳnh Phương chỉ có thể nhắm mắt tiến tới, chỉ có thể như vậy.
“Phương, ở đây.” – Giọng nói trong trẻo của Dương Băng Vũ bảy năm qua vẫn không thay đổi, vẫn là những thanh âm thánh thiện không chút giả dối.
Cao Quỳnh Phương tươi cười kéo hành lý về phía Dương Băng Vũ, cô quàng tay ôm Dương Băng Vũ, cái ôm mà Cao Quỳnh Phương đã đợi rất lâu. Sau đó, Dương Băng Vũ đưa Cao Quỳnh Phương về căn hộ mình đang sống. Tuy không sang trọng lắm nhưng so với kí túc xá chật hẹp trước đây thì nơi này đã tốt hơn rất nhiều.
Dương Băng Vũ đưa chìa khóa Cao Quỳnh Phương rồi đi ra ngoài. Cao Quỳnh Phương kéo hành lý vào phòng, sắp xếp gọn gàng mọi thứ rồi cô trở ra phòng khách xem tivi. Vậy là sau bảy năm, Cao Quỳnh Phương đã thật sự trở về.
7h. Ngày hôm sau.
Cao Quỳnh Phương quay mấy vòng trước gương, ngắm đi ngắm lại một hồi mới xách túi ra ngoài. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm nên vô cùng chỉn chu, áo sơ mi được ủi thẳng tắp bỏ gọn gàng vào trong váy công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-co-that-khong-anh/2045790/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.