Lạc Hạ Khiêm nở nụ cười được cho là rạng rỡ nhất, hắn nắm chặt tay Ngọc Thiên rõ ràng là không muốn cậu rời đi, hoặc nói đúng hơn là tránh né mình. Hắn cười tươi, hỏi lại lần nữa.
" Anh muốn ăn cơm do em nấu, như thế có được không ?"
Lạc Ngọc Thiên cúi gầm mặt, trong lòng nặng nề hiểu rõ lí do tại sao tâm trạng mình xuống dốc như vậy. Cậu gạt tay hắn ra, thẳng thừng đáp.
" Chẳng phải từ trước đến nay anh không muốn ăn đồ ăn em làm sao ? Tay nghề nấu ăn của em vẫn tệ như ngày nào, thành thật xin lỗi...em không thể nấu cho anh được"
Nụ cười vụt tắt, hắn rơi vào trạng thái lạc lõng ngượng ngùng. Vốn dĩ hắn từng suy nghĩ, Lạc Hạ Khiêm từ tối đã suy nghĩ rất nhiều. Hắmn biết Ngọc Thiên dù có lạnh nhạt với hắn nhưng vẫn quan tâm đến sức khỏe của hắn. Mặc dù lợi dụng điểm này để ở gần cậu thì có hơi hèn hạ thật... Nhưng có cách vẫn còn đỡ hơn không có cách...
Nhưng Lạc Hạ Khiêm không ngờ là cậu lại từ chối mình một cách thẳng thắn như thế, đã vậy còn không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Lạc Hạ Khiên ngập ngừng cứng người hỏi.
" Tại sao ? Chẳng phải em rất thích nấu ăn cho anh sao? Chính em cũng là người hiểu rõ khẩu vị của anh nhất không phải như vậy sao ?"
Lạc Ngọc Thiên nhìn thẳng hắn, trong mắt đầy chất vấn những câu như.
" Vậy tại lúc trước anh hiểu điều đó nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cach-xa-tam-tay/3442620/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.