Tang lễ của bà Kim Xuân được diễn ra trong im lặng. Chỉ có những người thân thuộc, bạn bè thân thương, các cận vệ và trợ lý tham gia đưa tiễn. Mộ bà được xây bên cạnh chồng mình là ông Tuấn Anh, nơi gần đó là cặp song mộ của Tuấn Phong và Thanh Vân.  
Cơn mưa nặng hạt khiến cho không khí càng tăng thêm phần nặng nề và sầu bi. Tuấn Kiệt nhìn mọi người hạ quan tài của mẹ mình xuống huyệt, mà lòng không ngừng đau xót. Những ký ức lúc xưa bắt đầu hiện về trong anh. 
“Anh chàng ngốc chở em đi làm nào.” Thanh Vân đá vào chân Tuấn Phong. 
“Tình cảm ghê ha.” Tuấn Kiệt đi ra mỉa mai. 
Tuấn Phong liền đanh lại. “Kệ chúng tôi.” Anh đá nhẹ vào mông em mình. 
“Mẹ ơi, anh Phong đánh con.” Tuấn Kiệt nói lớn.  
Bà Kim Xuân đi ra trừng mắt. “Đánh chết cái mồm anh đi.” 
Ông Tuấn Anh chem vào. “Vợ tôi có phải là mẹ anh đâu.” 
Tuấn Phong được nước làm tới nên liền thè lưỡi ra trêu chọc. 
Một ký ức khác lại hiện lên. 
Tuấn Kiệt nhìn ba mẹ mình. “Quà sinh nhật của con đâu?” 
“Có cái cây này lấy không?” Bà Kim Xuân thản nhiên đáp. 
Tuấn Kiệt nhăn nhó. “Mấy năm nay ba mẹ chả tặng quà sinh nhật gì cho con hết vậy.” 
Ông Tuấn Anh chem lời vào. “Anh thấy chúng tôi có tặng quà cho anh trai của anh không?” 
Tuấn Kiệt nói móc ba mẹ mình. “Chả biết con có phải là con trai của hai người không nữa.” 
“Tất nhiên là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-bi-thuong/2752661/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.