“Bàn lau xong rồi này. Trà cũng đã pha rồi này.” Uyên Phương chắp tay sau lưng. “Còn gì nữa ta?” Cô đang đứng giữa phòng làm việc. 
Nghe tiếng động sau lưng, Uyên Phương quay lại, ai đó xuất hiện làm cô đứng tim. Mắt cô mở to ra và ai đó cũng vậy. Nhìn gương mặt của ai đó, cô nghĩ bụng chắc đang định lao tới “thị tẩm” mình đây mà. 
“Em chào chủ tịch.” Uyên Phương sau khi sựng người trong ba giây thì cũng mở được lời. 
“Em đi đâu vậy?” Tuấn Kiệt định đi tới ôm Uyên Phương thì cô nhóc đã lao nhanh đi. 
Uyên Phương nói vọng lên. “Em đi pha cà phê.” 
Tủm tỉm cười, Uyên Phương hớn hở đi pha cà phê cho hoàng thượng. Cuối cùng sau bao nhiêu ngày thì anh cũng về với cô. Mọi bữa chỉ trò chuyện qua điện thoại nên cô chả thấy bớt nhớ.  
Pha cà phê xong, cô hớn hở bưng vào phòng. Yên tĩnh, cô thấy không khí hôm nay rất lạ thường. Đến cả thần thái của anh hôm nào cũng biến mất. Thường thì khi cô vào, anh sẽ cắm cúi làm việc hoặc nhìn cô. Vậy mà hôm nay tự nhiên anh quay ghế lại nhìn ra ngoài. Hay là anh thích ánh nắng hoặc muốn ngắm cảnh chăng. Cô cũng từng thử ngồi trên chiếc ghế đó lúc anh đi công tác. Cũng đã thử ngồi nhìn ra khoảng không bên dưới. Cô phải công nhận một điều rằng, từ độ cao này nhìn xuống dưới trong rõ đẹp. 
“Cà phê của chủ tich.” Uyên Phương đặt ly xuống bàn. 
Lạ thay, anh không đáp tiếng nào, Vậy mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-bi-thuong/2752653/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.