“Anh đi chậm lại đi.” Uyên Phương đứng nũng nịu. “Đi gì mà nhanh vậy.”
Quốc Bình quay lại. “Là em đi chậm, chứ không phải là do anh đi nhanh.” Nói xong anh tiếp tục đi tới.
Uyên Phương bặm môi lại rồi chạy nhanh tới. Vô tình cô vấp phải một cục đá. “Á.” Cô loạng choạng ngã xuống. May mắn cả người không sao, chỉ có cái mông là bị ê ẩm do đập khá mạnh xuống đất.
Quốc Bình mặt mày hoảng hốt chạy nhanh tới. “Em không sao chứ?”
“Đau chân quá à.” Uyên Phương mếu máo.
Quốc Bình lo lắng. “Đau chỗ nào?”
Uyên Phương chỉ tay vào chân phải. “Chỗ này nè.”
Quốc Bình cầm chân phải của cô nhóc lên. “Em đau ở đây sao?” Anh chỉ tay vào mắt cá chân.
“Dạ.” Uyên Phương gật đầu.
Quốc Bình cởi chiếc giày hàng hiệu đắt tiền của Uyên Phương ra. Anh thấy cô đang mang đôi tất màu trắng sọc hồng. Xoa xoa nhẹ bàn chân cô, anh ngước mắt lên hỏi. “Dễ chịu hơn không?” Thấy Uyên Phương bặm môi gật đầu, anh thở dài. “Thôi cũng gần tới nhà rồi. Để anh cõng em về, rồi nhờ gia đình đưa đi viện khám.” Anh mang giày lại cho cô. “Chắc bị trật khớp hoặc bong gân thôi.”
Uyên Phương mỉm cười khi được Quốc Bình cõng trên vai. Chưa bao giờ cô có cảm giác sung sướng như thế này. “Anh mệt không?”
“Không.” Quốc Bình nhăn nhó. “Học ở nhà không chịu. Hôm nay nổi hứng ra quán cà phê để làm gì cho bị như thế này.”
“Em muốn đổi không khí cho dễ học.” Uyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-bi-thuong/2752610/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.