Cô chẳng biết anh muốn làm gì, nhưng mà phải nói, trông nét mặt hôm nay của anh cũng tươi tắn lắm, thậm chí cô còn nhìn thấy anh cười với cô cơ!
An Nghiên Hy nhanh bước đi đến chỗ anh. Bước đến, cô lúc này mới có thể nhìn rõ được Lục Phong Diễn anh đang làm gì. Còn chưa kịp quan sát xong, anh đã cất tiếp lời:
"Em xem thử giúp tôi, chúng có ăn được hay không?"
Lục Phong Diễn đưa tay chỉ vào tô súp gà được đặt trên bàn. Từ cách bày trí cho đến nguyên liệu bên trong tô nhìn vào đều thấy rất đẹp mắt và hấp dẫn, vậy An Nghiên Hy cô phải đánh giá cái gì đây?
Trong lúc An Nghiên Hy còn đang khó hiểu, thì Lục Phong Diễn đã lùi lại vài bước, anh đứng ngay phía sau cô với khoảng cách thật gần, sau đó cẩn thận hết sức đeo vào cổ cô sợi dây chuyền dây mảnh, mặt dây truyền hình cỏ bốn lá với xung quanh đều đính ngọc trai nhỏ tinh tế.
An Nghiên Hy mở to mắt, cô giật mình vì cảm giác lành lạnh nơi cổ, bất ngờ nhận ra Lục Phong Diễn đeo vào cổ cô một sợi dây chuyền, bên tai lúc này cũng vang lên giọng nói của anh.
"Tôi thấy nó khá hợp với em nên tiện tay mua luôn. Em sẽ không chê chứ?"
"Anh... Nó quá giá trị, hay anh lấy lại đi, tôi không thể nhận... An Nghiên Hy định tháo ra, song đó bị anh chen lời nói.
"Em không lấy thì có thể vứt vào thùng rác, tùy em thế nào cũng được."
An Nghiên Hy nghe thấy liền cứng đơ, món đồ giá trị thế này nói vứt là vứt được sao? Người giàu thường tiêu tiền bằng cách này?
Cô khó xử không biết nên làm sao, bây giờ nhận cũng không được mà từ chối lại càng không xong. Thiệt mà nói trong cô lúc này rối như tơ vò.
Thế rồi, sau bảy bảy bốn chín lần ngẫm nghĩ, cô hạ ra quyết định khả thi nhất:
"Vậy tôi tạm thời giữ nó nhé! Khi nào anh cần có thể lấy lại..."
Lục Phong Diễn thầm cười trong lòng, anh biết tính cô rất tiết kiệm cho nên anh mới cố tình nói như thế, bởi vì chắc chắn cô không đời nào dám vứt một vật giá trị như vậy. Lần này anh thành công tặng món quà đầu tiên. Chắc chắn sẽ có lần hai lần ba, nếu được cả đời lại càng tốt!
Anh đã để tâm đến ai thì sẽ cố hết sức trân trọng người đó, chỉ sợ, anh thương sai cách thôi.
Qua một lúc, để bầu không khí giảm bớt sự ngượng ngùng cho cả hai, Lục Phong Diễn hỏi.
"Hôm nay cuối tuần em có muốn đi đâu không?"
Bất ngờ bị hỏi, An Nghiên Hy đang đưa cái muỗng lên định nếm thử hương vị trong cái tô súp, còn chưa kịp để vào miệng đã bị anh hỏi tới.
"Không có...
"Ừm... Vậy chiều nay đi cùng tôi đến trung tâm thương mại, em đi không?"
An Nghiên Hy nhìn nhìn anh, có nhiều lúc cô cũng không biết nên nói chuyện và đối mặt với anh như thế nào mới phải, từ chối cũng quá là kỳ cục đi, nên đành chọn phương án còn lại.
"Được ạ."
"Em vào phòng bếp ăn sáng đi, tôi dọn sẵn cả rồi, ăn xong rồi lên phòng nghỉ ngơi, bù cho giấc ngủ tối đêm qua."
Để An Nghiên Hy nói hết câu, Lục Phong Diễn liền đổi chủ đề một cách lãng xẹt lãng nhách.
Cô chỉ mới dọn về biệt thự này được có vài ngày thôi, cũng tạm thích nghi với môi trường mới, khá ổn.
Hết ngạc nhiên rồi đến bất ngờ này sang bất ngờ khác, cả buổi sáng này Lục Phong Diễn cứ cho cô hết sự ấm áp rồi đến kinh ngạc chưa kịp tiếp thu. Anh cứ mà thế này sao cô có thể không động lòng cho được đây!
Một lúc sau, theo lời mà anh nói, An Nghiên Hy đi vào phòng bếp, thoạt nhìn qua liền đập vào mắt cô cả một bàn thức ăn thịnh soạn, còn đang nghi ngút khói.
Khi tiến đến gần, lại càng nhìn rõ hơn các món ăn đa dạng. Có luôn cả món cháo sườn mà cô thích ăn nhất.
Chẳng biết đây là vô tình trùng hợp hay do đâu, trên bàn ăn lúc này có đến tận mấy món mà cô thích. Trái tim bất giác vừa chớm nở tia rung động, thì lại bị mảnh kí ức không chút vui vẻ ùa về đánh bay tiêu tán.
Đúng là chẳng có cái gì mãi chọn vẹn, vết thương sâu vẫn là vết thương sâu! Ở một thời điểm nào đó trùng hợp, thì nỗi đau lại tự khắc khơi dậy những vết thương lòng và tự nứt ra, ẩn sâu nhưng đau thắt.
Tuy không còn ở lại của độ tuổi 16 17, nhưng những tổn thương mà An Nghiên Hy phải chịu vẫn ghìm chặt trong tim.
Chỉ mong sao, cô gái nhỏ mãi bình an và sớm tìm được một chỗ dựa tinh thần vững chắc! Cuộc sống sau này sẽ tốt hơn chứ không phải khắc khổ như hiện tại.
Chạng vạng chuyển tối. Bên ngoài khuôn viên biệt thự, chiếc Ferrari đen tuyền do chính Lục Phong Diễn cầm lái chuẩn bị rời đi.
Bên trong xe, An Nghiên Hy hồi hộp và bị choáng ngợp bởi độ sang trọng và cao cấp của không gian bên trong xe, mắt cô cứ vậy mà không dám nheo. Cứ trừng to to, nhìn trong đáng yêu muốn xỉu!
Lục Phong Diễn giấu nhẹm nụ cười vào trong, anh nhìn cô lúc này chỉ muốn ôm nựng má và nhốt ở nhà thôi. Không biết vì sao anh ngày càng thấy cô rất đáng yêu, hay là do anh bị mất bẫy của con virus tình yêu nên mới vậy?
Cứ ngỡ sau khi rút kinh nghiệm từ mối tình đầu, anh sẽ không cách nào yêu người khác một cách chân thành như vậy nữa, nhưng đến hôm nay anh mới rõ. Không dám tin vào tình yêu chỉ là một câu nói đánh lừa đi cảm xúc sâu lắng trong tim.
"An Nghiên Hy, lần này tôi sẽ thực sự yêu em từ tận đáy lòng mình, mong em một đời được bình an. Tôi không hề coi em là người ấm giường như em nghĩ. Lần này em không phải chịu ấm ức nữa, có tôi, có người đó, một đời sau này cứ để tôi chống lưng cho em... con thỏ nhỏ!"
Lục Phong Diễn nhìn qua cô, nụ cười của anh có chút thoáng qua tia buồn bã thầm lặng. Lòng anh vừa vui vừa lo. Tự dặn lòng.
Rốt cuộc, điều gì đang chờ?
Cả đoạn đường lái xe, phải nói khoảng cách từ biệt thự đi đến trung tâm thương mại không quá xa, nhưng chẳng hiểu vì sao, An Nghiên Hy lại ngủ gật trên xe lúc nào không hay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]