"Sao anh vẫn chưa về?" Trong vô thức cô vô tình hỏi. 
Lục Phong Diễn đứng đó im bặt, anh cũng chẳng có ý định sẽ trả lời cho câu hỏi này. Mặt khác, thật ra anh cũng chả biết lý do bản thân vì sao phải đứng đây!! 
Là vì điều gì chứ? 
"Tôi đưa em về." 
An Nghiên Hy thoáng qua tia kinh ngạc, muốn đưa cô về á??? 
"Lục tổng, cảm ơn anh đã có ý tốt giúp tôi, nhưng mà... Tôi vẫn nên không làm phiền đến anh sẽ tốt hơn." ( 
Cô nở nụ cười nhẹ nhàng trên môi, thân phận cách biệt lớn như vậy, bản thân An Nghiên Hy lại thấy chính mình chả khác gì một sự phiền toái! Và cô cũng không muốn bản thân làm vướng bận người khác. 
"Tôi không muốn lập lại lời nói lần hai!" 
Câu trước vừa dịu giọng được chút thì câu sau lại đè bẹp câu trước. Anh cứ tiếp xúc với cô gái cứng đầu này một thời gian dài nữa chắc anh phải học thêm khóa học kiềm chế cảm xúc mất thôi! 
Trợ lý Lâm ngồi sẵn trong ghế lái quan sát lén qua gương chiếu hậu bên ngoài xe mà không thôi buồn cười, vừa bất mãn vừa cạn ngôn với hai con người bên ngoài kia thực sự. 
Một lúc sau... 
An Nghiên Hy cuối cùng cũng chịu ngồi vào trong xe, đã vậy cô còn phải ngồi cạnh bên cái con người thích ép buộc kia. Nỗi sợ trong lòng bây giờ không còn nhiều, chỉ nhẹ thoáng qua vài tia xúc cảm cùng bầu không khí khá ngột ngạt. 
Cả đoạn đường không ai nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-ay-lieu-co-phan-em/3723479/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.