7"Mày làm gì mà giờ này mới về? Đã 21 giờ rồi mày biết không?"
Bà Trần Sở Y lườm nguýt. An Nghiên Hy chỉ vừa đặt chân vào nhà đã bị mẹ chất vấn.
"Con xin lỗi."
"Mẹ ơi, Sở Nhiễm thấy hơi đói bụng rồi, mẹ giúp con tìm cái gì đó ăn với."
"Được, để mẹ vào trong bếp xem sao."
Khi bà quay lưng rời đi, Sở Nhiễm mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô bé đi đến bên An Nghiên Hy, khẽ nói:
"Chị về rồi, chị mau vào trong nghỉ ngơi đi, kẻo mẹ lại mắng."
An Nghiên Hy khẽ nở nụ cười nhạt trên môi, âm giọng cô dịu nhẹ nhìn em gái đầy sự thương yêu.
"Sở Nhiễm thật tốt, ăn rồi phải đi ngủ sớm có biết không."
"Vâng ạ, chị cũng thế nhé."
Mối quan hệ giữa hai chị em luôn rất tốt, An Sở Nhiễm trong nhà được cha mẹ thương yêu hơn An Nghiên Hy rất nhiều.
Khi cánh cửa căn phòng nhỏ chật hẹp được đóng lại, An Nghiên Hy mới thực sự là An Nghiên Hy. Cô của hiện tại đang rất mệt mỏi và nặng nề với bốn bề bao quanh là áp lực.
Ban ngày và trước mặt mọi người cô sẽ là một An Nghiên Hy tích cực tràn đầy năng lượng và mạnh mẽ, nhưng chỉ có cô mới biết bản thân mình vào từng đêm đen mới thực sự là chính bản thân cô thật.
Lớp ngụy trang trước mắt mọi người vô cùng hoàn hảo, che lấp đi cả một tâm hồn mong manh, con người cô thật yếu đuối và tiêu cực trong mỗi đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-ay-lieu-co-phan-em/3723463/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.