"Sao con không giữ con bé lại ăn cơm?"
"Mẹ la lớn như thế con giữ lại được kiểu gì ạ?"
"Lỗi mẹ lỗi mẹ, lần sau mẹ vừa im lặng vừa giả vờ không thấy."
***
Trí bị gãy tay không tiện lái xe đạp, Việt Chinh cũng không thể đèo Trí đi học nên hai đứa hẹn nhau bắt chuyến buýt đến trường. Cho dù có thương tích trên người sáng sớm Trí vẫn đứng trước chiếc cổng trắng dưới giàn hoa giấy còn đọng sương chờ Việt Chinh. Từ xa cậu đã thấy nhỏ lật đật lao ra khỏi nhà chạy về phía mình, tà áo dài trắng tinh nghịch chuyển động theo bước chân và nụ cười rạng rỡ trên môi làm sáng bừng cả khung cảnh chưa có tia nắng nào chiếu xuống. Trông có vẻ Việt Chinh đã quẳng được những mông lung về bản thân, nhưng cậu không rõ được là nhờ chiếc hôn như chuồn chuồn đạp nước, hay vì sự xuất hiện của mẹ mình khiến hồn phách nhỏ mang theo cả mớ bòng bong ấy trôi dạt nơi đâu.
Việt Chinh mở cổng tươi rói đứng trước mặt Trí, ở khoảng cách gần như thế này cậu dễ dàng thấy được quầng thâm dưới mắt nhỏ, cậu hỏi: "Bạn không ngủ được à?"
Nụ cười Việt Chinh cứng ngắt ngay lập tức.
Chiều hôm qua nhỏ bỏ chạy ngay sau khi mẹ Trí tìm hàng xóm kể đoạn kết gì đấy, bà nói bà không thấy gì cả, nhưng đánh chết Việt Chinh cũng không tin là bà không thấy gì. Cả tối nhỏ hết ôm đầu lại ôm mặt nghĩ lại tình huống ấy, vừa bối rối vừa hoảng sợ lại xen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-lang-hai-lop/3568770/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.